Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 69 - Chương 69: Hàng Xóm

Chương 69: Hàng xóm Chương 69: Hàng xómChương 69: Hàng xóm

Hắc quyền dưới mặt đất là được quyền giết người, mặc dù xác suất không cao lắm.

Người tổ chức cũng cần có người tham gia để kiếm tiền cho gã, mà không phải là đến một người thì chết một người.

Nhưng ở thời điểm cần thiết, quả thực có thể sẽ chết.

Bản chất của hắc quyền là để cho khán giả tàn nhẫn phát tiết, không cần biết người đó thuộc giai cấp gì, đều có áp lực của riêng mình, vê lâu dài rất nhiều người đều ẩn giấu đi sự ngang ngược trong lòng mình, nên mới cần một chỗ để phát tiết.

Có người thích lên mạng chửi bới người khác một chút là xong việc, có người lại thích nâng chén uống say, vừa khóc vừa la, có người thì chọn cách đánh nhau hoặc là giết người để đạt được thỏa mãn.

Kỳ thực có một điểm giống nhau là họ đều rất hối hận về sau, lão tử tối hôm qua uống cái rắm a, hôm nay khó chịu muốn chết đây.

Nhưng vào lúc màn đêm buông xuống này lại uống ba chén!

Lên máu chính là như vậy.

Đám khán giả hắc quyền này, ban ngày cũng là những nhân sĩ tinh anh quần áo chỉnh tê, nhưng vào thời khắc thấy máu như vậy, bọn họ so với bất kỳ ai cũng đều ngang ngược hung tàn.

Lại thêm đánh cược đến đỏ con mắt, vậy thì càng thêm hung tàn.

"Phế vật! Giết ả đi! Phế vật!" Gã to con bị Nguyệt Ảnh đá ngã, cái cảnh tượng sắp bị rơi khỏi lôi đài trước đã triệt để chọc giận những người khách đã đặt cược vào gã, cảnh tượng nhất thời có chút cảm giác bạo động, đã bắt đầu có người muốn đẩy ngã cả lan can.

"Hừ!" gã to con một tay nắm chặt rìa lôi đài, thế mà lại treo lơ lững, không có ngã xuống.

"Dùng ảnh đao của ngươi chặt đứt tay của gã đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì hả con điếm thúi!" những quan khách đã đặt cược vào Nguyệt Ảnh tiếp tục la mắng.

Trong tiếng ồn ầm ï như vậy, Nguyệt Ảnh vốn không thể nghe thấy người khác mắng mình cái gì, cô ấy đã cạn kiệt sức lực. muốn qua đó bồi thêm một cú, nhưng cái bụng dưới trước đó bị trúng một cước đau quặn lên, cả người giống như sắp vỡ vụn ra vậy, vết máu vẫn cứ thuận theo mặt nạ mà nhỏ xuống dưới, chiếc áo màu đen cũng đã bị nhuộm thành đỏ thâm.

Cô ta thở hổn hên, chậm rãi bước về phía gã cao to kia.

Đối thủ này rõ ràng không phải là một dị năng giả, chỉ là một cách đấu giả (người chiến đấu) không khác cho lắm, nhưng cái dị năng trọng lực đã hạn chế mình khi nấy, vả lại gã giờ phút này đang lơ lững không ngã... có người ngoài nhúng tay giúp gã sao.

Đây là phạm quy.

Người quản lý nơi đây hẳn đã phát hiện, tại sao không ngăn cản?

"Ngươi thua một trận, 100 vạn." âm thanh lạnh lùng của đối phương vang vọng trong lòng.

"Vậy sẽ rất đau." ".. nếu như ngươi cũng đã rất đau, vậy có phải là được rồi đúng không?"

Nguyệt Ảnh không nghĩ đến câu nói này lại được nói ra từ trong miệng người đó... lúc đầu khi mới gặp gã, Nguyệt Ảnh còn có cảm giác rất thân thiết, nhưng chỉ hai câu nói ngắn ngủi đó đã đánh tan cảm giác thân thiết kia không còn một mảnh.

Đều như vậy cả.

Đã rất đau, liền có thể thua rồi...

Tâm niệm lộn xộn hiện lên, Nguyệt Ảnh đã từ từ đi đến bên lôi đài, muốn đá vào cái tay đang năm lấy rìa lôi đài của gã.

"Vèo!" đối phương bông nhiên lật ngược trở lại, ngược lại là đến sau lưng Nguyệt Ảnh, một cước đạp thẳng vào ót của cô ấy.

Cục diện lại sôi trào một lân nữa. Cái ý nghĩa "có thể thua" của Nguyệt Ảnh không biết đã văng đi đâu mất, mặc cho khắp người đầy mồ hôi lạnh, cô ta nhanh chóng cong eo xuống, thoát được cú đá này.

Đây không phải thua... đây chính là chết!

Bọn chúng muốn giết ta sao?

"Đây chính là chiêu Bách Hợp Chiết..."

Sở Qua đã vượt qua rung động ban đầu, lúc này cũng dần tỉnh táo lại.

Thu Vô Tế nói: "Có ngoại lực có thể trợ giúp người đàn ông này có thể lơ lững, đây là gian lận, hàng xóm của chúng ta sắp phải chết rồi."

"Chết sao?" Sở Qua nhìn Nguyệt Ảnh ở bên rìa lôi đài tránh né sự tấn công điên cuồng của đối thủ, có chút không hiểu: "Nhận thua nhảy xuống đài là được chứ gì?"

Thu Vô Tế có chút trào phúng: "Nếu như ta đoán không sai, tình huống của cô ấy có lẽ là tỷ lệ đặt cược nếu cô ấy chết tương đối cao. Mặt khác, nếu như cô ấy biết mình bị người khác gian đận, vê sau nói không chừng sẽ gây phiên toái cho lôi đài, cứ xem như không thể giết chết trên lôi đài, sau này cũng sẽ nghĩ cách giết chết cô ấy bên ngoài lôi đài.

Đây chính là nguyên nhân có người tìm đến cửa của cô ấy, cái người xuyên tường kia chỉ là người đi trước điều tra theo dõi địa hình mà thôi, xác nhận nơi ở của cô ấy tại đâu, cho nên tiên thuê cũng chỉ có một vạn đồng mà thôi."

Sở Qua nhíu chặt lông mày, phân tích của Thu Vô Tế rất có lý, đúng thật là người có quan hệ nhiều với hắc bạch lưỡng đạo, đạo lý của hai thế giới vốn dĩ không khác biệt cho lắm.

Nguyệt Ảnh cũng muốn nhảy xuống lôi đài nhận thua.

Nhưng nhảy không được.

Động tác tránh né cũng càng lúc càng trở nên nặng nề, người thụ thương như cô ấy đã không còn sức tránh né sự trói buộc của trọng lực nữa, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng trở nên nặng như chì, không ngừng trĩu xuống.

Nắm đấm của đối thủ đã ở ngay trước mắt.

Nguyệt Ảnh bình tĩnh trở lại, nhìn vào đôi mắt khát máu của đối phương, trong lòng đột nhiên suy nghĩ- nếu như chết rồi, phải chăng sẽ không đau nữa?

Áp lực trên người bỗng nhiên nhẹ hững, cái trọng lực trói buộc kia không hiểu vì sao đã được giải trừ. Hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ bất cứ chuyện gì, bản năng cầu sinh đã khiến cho Nguyệt Ảnh trong vô thức nhảy về phía sau một cái, cùng lúc tránh được một quyền kia, đã đứng phía dưới lôi đài.

Tiếng ồn ào bỗng nhiên quỷ dị dừng lại nửa giây, lại bỗng nhiên bộc phát ra tiếng chửi rủa càng lớn hơn, rất nhiều ngươi muốn xung kích khán đài, lại bị một cái gì đó trói buộc không cách nào ra ngoài, tình cảnh hỗn loạn như trong lồng của cầm thú.

Nguyệt Ảnh kéo lê cái thân thể bị tổn thương, rất nhanh tiến vào thông đạo rời khỏi, rất nhanh đi tới thang máy. Thua đương nhiên là không có tiên, không cần phải nhắc tới tiền, bây giờ rời khỏi nơi đây bảo toàn sinh mệnh mới là sự thật.

Cô ta bỗng nhiên có chút do dự, bây giờ trạng thái này vào trong thang máy, không phải bước vào tử địa hay sao? Có thể thoát sao?

Cửa thang máy đột nhiên mở ra, Nguyệt Ảnh vô thức nhìn một cái, thấy người ở bên trong, liền không do dự nữa nhanh chóng chui vào.

Thang máy đóng lại, bắt đầu đi lên.

Cửa sổ sát đất bằng pha phía trên lầu, có người im lặng nhìn theo nàng rời đi, lông mày khế nhíu lại, giống như không hiểu cho lắm.

"Đại ca, cái trọng lực trói buộc kia không phải là ta giải đâu, đã có người can thiệp!" sau lưng có một tên thanh niên tóc đỏ đang vội vã biện bạch cho mình.

Nam tử không quay đầu, phất phất tay: "Ta biết, cũng không trách ngươi."

Thanh niên tóc đỏ thở một hơi dài: "Đại ca, có người tiếp ứng ả, nhóm chúng †a ngắt điện thang máy hay là mai phục bên ngoài thang máy đây?"

Nam tử thở dài: "Ngươi nhìn camera xem, trong thang máy đâu còn ai nữa, thang máy bất quá chỉ là đạn mù, bọn chúng đã sớm thông qua cách thức khác rời khỏi."

Thanh niên tóc đỏ không tin nhìn vào camera, quả nhiên thang máy trống không không còn bóng người. Gã không cam lòng liền trích xuất camera trước đó, tất cả đều sạch sẽ, cái gì cũng không có.

"Đối phương có dị năng giả rất cao minh, từ lúc bắt đầu tiến vào hộp đêm, tất cả những máy quay phim giám sát bọn chúng đều trở nên trống không, cái ý thức không để lại dấu vết này dường như là bản năng, là một lão giang hồ đầy kinh nghiệm..."

Đám người nhìn nhau: "Không phải là cớm chứ?”

Nam tử thấp giọng thở một hơi: "Đóng cửa đi, tên ngu xuẩn xuyên tường kia đã sa lưới, mặc dù gã chẳng qua là người thuê bên ngoài mà thôi, nhưng ít ra hắc quyền loại chuyện như vậy gã vẫn là biết đến, quan phương ước chừng đã đang điều tra, gần đây thấp điệu một chút, đình chỉ tất cả hành động."

"Còn Nguyệt Ảnh kia thì sao..."

"Lúc ả ta đi từ lôi đài đến thang máy, chúng ta vì sợ ném chuột vỡ đồ, không muốn lưu lại quá nhiều nhân chứng trong công chúng, lúc chúng ta trơ mắt nhìn ả bước vào thang máy, thì đã mất đi thời cơ tốt nhất để giết ả." Nam tử xuất thần nhìn vào thang máy, tự mình thấp giọng nói: "Ta sẽ tìm biện pháp khác."

"Vâng." Bao gồm cả thanh niên tóc đỏ trong đó, mấy người phía sau lưng cung kính hành lễ, dường như rất tin phục vị này.

Mặc dù hôm nay gã có chút do dự... ví như đối phương bất luận có trong thang máy hay không, đó cũng nhất định là không chạy xa được, vì sao lại không lục soát truy tìm?

Hơn phân nửa chính là vì sợ đối phương là cớm mà thôi, đại ca trù tính †oàn cục, cẩn thận là điều đương nhiên...
Bình Luận (0)
Comment