Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 70 - Chương 70: Lần Đầu Tìm Hiểu Dị Năng (1)

Chương 70: Lần đầu tìm hiểu dị năng (1) Chương 70: Lần đầu tìm hiểu dị năng (1)Chương 70: Lần đầu tìm hiểu dị năng (1)

Biện pháp mà Thu Vô Tế dùng để đưa Sở Qua và Nguyệt Ảnh rời khỏi đúng thật là không phải đi thang máy.

Ai cũng đã biết nếu thật muốn trốn chạy mà dựa vào thang máy thì đúng thật là khôi hài, hành động đi vào chỉ là muốn lừa gạt tư duy của người khác, họ sẽ chỉ tìm kiếm trong thang máy mà thôi, trên thực tế căn bản là không có ở đó.

Biện pháp nàng dùng tương đối cao cường, người bình thường không thể nghĩ đến, mà dù có nghĩ đến đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản được.

Gọi là dịch chuyển tức thời, hoặc là truyền tống, một linh hồn có thể phá giới để mà xuyên qua chính là xuất sắc như vậy. Nhưng phải truyền tống hai người, đối với trạng thái bây giờ của nàng mà nói đúng là một gánh nặng, khó khăn lắm cũng chỉ có thể dịch chuyển đến bên ngoài hộp đêm Thần Tích, đến con hẻm nhỏ bên cạnh liền phải dừng lại.

Cho nên cần phải dùng chút thủ đoạn, chính là không muốn đối phương tìm được quá nhanh, thật sự phải đụng chạm, Thu Vô Tế cũng không sợ, chỉ lo cho những ngày tháng sau này của Sở Qua mà thôi.

Bất quá đối phương dường như cũng không bị lừa như vậy, nhưng cũng không ra ngoài lục soát.

Nhìn bộ dạng thoáng có chút lảo đảo lúc Thu Vô Tế đặt chân xuống kia, Sở Qua vội vàng đỡ lấy: "Ngươi không sao chứ?"

Thu Vô Tế nhìn cánh tay bị hắn đỡ lấy kia, không nói gì, chỉ nói: "Không sao cả, cự ly xa nhất rồi, mang theo hai người có chút phí sức mà thôi. Ngươi qua đó đón xe trước được không? Ta đỡ vị cô nương này theo sau."

Nhìn Thu Vô Tế hít một hơi thật sâu dường như quả thực không có vấn đề gì, Sở Qua cũng không có nhiều lời nữa, nhanh chóng đi ra ngoài đón xe.

Nguyệt Ảnh tựa vào bên vai của Thu Vô Tế, cứ yên lặng xem hai người nói chuyện với nhau. Hai người này từ đầu chí cuối cũng đang nói chuyện với nhau, ngay cả nhìn nàng một cái cũng không có.

Trước kia Sở Qua đã từng nhìn trộm qua cô nàng, nên cô ấy biết rõ trong ánh mắt của nam nhân ẩn tàng hàm ý gì. Nhưng giờ đây Sở Qua dường như đã thay đổi, cũng giống như một con người khác... cũng đã thay đổi. Nguyệt Ảnh im lặng dựa vào Thu Vô Tế đi đến đầu hẻm, rất lâu mới khẽ nói được một câu: "Cảm ơn."

Thu Vô Tế nhìn cô ta: "Ngươi nói chuyện ít như vậy sao?"

Nguyệt Ảnh giật mình, ngậm miệng không đáp.

Có mở miệng cũng đã là tốt lắm rồi, cô ấy cũng không có thói quen nói chuyện với người khác.

"Chả trách một dị năng giả lợi hại như thế lại có thể sống như vậy, thì ra là bị người khác lờ đi rồi." Một lão giang hồ như Thu Vô Tế chỉ nghe một chút liền có thể đoán được bên trong có bao nhiêu uẩn khúc, muốn càu nhàu vài câu nhưng rốt cục lại không càu nhàu nữa, nghĩ lại bản thân mình cũng bị Sở Qua dao động không ít. Lúc nàng đối diện với cái thế giới hoàn toàn mới này còn chưa hiểu gì, thì lão giang hồ có nghĩa lý gì đâu...

Lúc cô nàng này vừa thức tỉnh dị năng cũng không khác gì một người vừa bước vào một thế giới mới, hoàn toàn không có khác biệt, chỉ tiết là nàng ấy đã không gặp được người như Sở Qua vậy,ta sẽ đối đãi với ngươi bằng thiện ý." Mặc dù ý nghĩa cuối cùng của cái thiện ý này là chờ thương lượng...

Nàng thở dài: "Gỡ mặt nạ xuống đi, ngươi muốn như vậy lên taxi sao?"

Nguyệt Ảnh quay đầu nhìn lại, phía ngoài con hẻm, Sở Qua đã đón được xe, cái bộ dạng như muốn quay lại giúp đỡ nhưng có chút do dự.

Cô ấy thấp giọng trả lời: "Dưới mặt toàn là máu, càng không thể để người khác thấy được."

"Cái đó thì có gì khó đâu?" Thu Vô Tế vung tay một cái, mặt nạ của Nguyệt Ảnh rơi xuống, cùng lúc đó thì những vết máu kinh dị trên mặt cũng biến mất, gương mặt sạch sẽ như mới được rửa qua vậy, ngay cả những vết máu tèm lem trên y phục cũng biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt trắng bệch và đôi môi không một chút sắc đỏ, chứng minh thương thế lúc nấy rất nghiêm trọng.

Nguyệt Ảnh có chút chấn kinh, nàng cho đó là một dị năng giả hết sức đáng sợ, ngày đó người xuyên tường vô thanh vô tức xuất hiện bên ngoài dãy cây xanh, hôm nay lại dịch chuyển tức thời, đều đã chứng minh điều này.

Nhưng cái sạch sẽ trong nháy mắt này lại là cái gì a? Dị năng khống thủy sao?

Nàng là sở hữu nhiều loại dị năng sao?

Tại sao chưa từng nghe thấy có hiện tượng như vậy? Không phải nói điều này không tồn tại hay sao, nhiều nhất chỉ có tiến hóa mà thôi?

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Nguyệt Ảnh mơ mơ màng màng lên xe, nghe Sở Qua ngồi ở ghế phụ lái nói với tài xế chỗ tiểu khu mình đang ở, vẫn cảm thấy có gì đó huyền ảo chứ không phải là thật.

Nơi xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát.

Sở Qua bỗng nhiên quay đầu, từ xa nhìn thấy xe cảnh sát tiến vào con đường của hộp đêm Thần Tích.

Cảnh sát phát hiện nơi này có vấn đề sao?

Xe taxi đã rẽ qua chỗ ngoặc, hoàn cảnh bên kia cũng không thể nhìn thấy nữa. Cảnh sát nhúng tay là tốt nhất rồi, cái chỗ hại người kia đúng là không nên †ồn tại.

"Nếu như phân tích của ta không sai, người xuyên tường kia còn chưa kịp đưa tin tức gì, phía đối phương hiện nay kỳ thực còn chưa biết rõ ngươi đang ở đâu, sao ngươi có thể làm được?"

Vào trong nhà, Thu Vô Tế kéo Nguyệt Ảnh ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm, nhìn Thu tông chủ nắm tay đối phương với bộ dạng y hệt một người dì vậy, Sở Qua mặt không chút biểu lộ.

Trước đó ngươi còn dự định đuổi người ta, xóa trí nhớ người ta, gì gì đó... bây giờ lại giống một lão thái thái hiền lành ôn hòa như vậy, rất không phù hợp a.

Cảm nhận được Sở Qua đang lầm bầm gì đấy, Thu Vô Tế quay đầu trừng hắn một cái: "Đi đi đi, ngươi đứng ở đây, nữ tử chúng ta không tiện nói chuyện." Sở Qua tụt rè: "Ta đi tắm rửa đây." Bọn con gái không tiện nói chuyện thì ngươi cứ tránh qua phòng của bọn con gái kia đi, tại sao cứ muốn bọn đàn ông phải nhường, đúng là tức run mà! Nguyệt Ảnh nhìn trộm Sở Qua ôm áo ngủ đóng cửa phòng tắm lại, mới thấp giọng nói: "Mỗi lần ta rời khỏi, đều hòa vào bóng đen đi một đoạn, xác nhận không ai đi theo mới hiện thân trở ra."
Bình Luận (0)
Comment