Chương 71: Lần đầu tìm hiểu dị năng (2)
Chương 71: Lần đầu tìm hiểu dị năng (2)Chương 71: Lần đầu tìm hiểu dị năng (2)
"Vì sao ngươi không dùng bóng đen để đi toàn bộ con đường?" nếu ngươi toàn bộ ẩn mình trên đường về nhà, thì có phải là tránh được một số gã đàn ông có thể biết ngươi hay về nhà nửa đêm hay không, như vậy cũng không cần nhìn ngươi bằng đôi mắt dâm dục nữa.
Nguyệt Ảnh thấp giọng nói: "Ta... năng lực không đủ, làm không được."
Thu Vô Tế nhìn cô ta từ trên xuống dưới, Nguyệt Ảnh luôn cảm thấy giống như một mũi tên đâm vào sâu tận linh hồn mình, từ đầu đến chân giống như bị người ta chẻ đôi ra vậy.
Đây lại là dị năng gì nữa?
"Khả năng khống chế cái bóng của ngươi, ngay cả ta cũng không biết, đây là một thiên phú rất mạnh mẽ, rất cường hãn, tiềm lực không sao kể siết."
Thu Vô Tế trầm ngâm một lúc, trong lòng ngược lại lại cảm thấy có chút yêu quý người này.
Chung quy thì dưới gốc độ tư duy của một tông chủ như ta, luôn cảm thấy nếu tông môn có thể có nhiều loại người như vậy, mọi người cùng nhau nghiên cứu một chút pháp môn của cái bóng này, dường như cũng không tệ...
Nhưng đáng tiếc, cô ấy khẳng định là không thể vào đó được.
"Loại năng lực này của ngươi, là đã được sinh ra như thế nào?"
"Ta cũng không biết rõ, khi ta còn bé không ai chơi với ta, thường xuyên nói chuyện với cái bóng, rồi dân dân phát hiện bọn chúng dường như có thể nghe hiểu ta..." Sở Qua đột nhiên từ trong phòng tắm la lên: "Bắt đầu từ năm nào?”
Nguyệt Ảnh không nói nữa.
Thu Vô Tế cầm cái gối ném thẳng vào phòng tắm: "Ngươi đi tắm đi! Đây là lúc hỏi năm nào hay sao?"
Sở Qua lại rụt về.
Nguyệt Ảnh nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, hơn nửa ngày mới thấp giọng nói: "3-4 năm trước, cụ thể ta cũng không nhớ rõ lắm."
Thu Vô Tế dịu dàng nói: "Ngươi tại sao lại nói chuyện với cái bóng, còn người nhà và bằng hữu đâu?"
Nguyệt Ảnh không trả lời vấn đề này.
Trong phòng liền trở nên im ắng.
Trong lòng Sở Qua cũng có chút buồn rầu, một cô bé không ai nói chuyện, một mình nói chuyện với cái bóng, câu chuyện phía sau lưng này có chút u sầu, cũng không thích hợp hỏi thêm nữa.
Qua một hồi lâu, Nguyệt Ảnh mới thấp giọng: "Cảm ơn hai người đã cứu ta, ta... ta sẽ lập tức rời đi, sẽ không thêm phiền phức cho các ngươi đâu."
"Nếu như đối phương vốn dĩ không biết rõ ngươi đang ở đây, vậy cũng không có gì phiền phức." Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Người bổn tọa muốn bảo vệ, ai có thể đến gây phiền phức chứ?"
Sở Qua: "...
Được rồi, cảnh sát đã nhúng tay, hẳn là không có vấn đề gì...
Lại nói ngươi nhất định để cô ấy ở đây làm gì, dọn đi cũng không phải chuyện gì lớn.
Rất nhanh liên nghe Thu Vô Tế nói: "Bởi vì bản tọa cảm thấy rất hứng thú đối với năng lực của ngươi, muốn biết có thể học hỏi hoặc mở rộng được không."
Quả nhiên.
Nguyệt Ảnh nói: "Nhưng quả thực ta cũng không biết rõ năng lực này làm sao mà có được."
Thu Vô Tế hỏi: "Phải rèn luyện như thế nào đây?"
"Không biết... ta chỉ biết sau khi đánh với nhiều người liền dần dần trở thành lợi hại, trước kia cái bóng không thể gây tổn thương cho người khác, về sau bắt đầu làm được."
"Bình thường không có việc gì nếu cứ tập điều khiển thì có hữu dụng hay không?"
"Có thể, nhưng rất chậm. Đánh nhau là nhanh nhất."
Thu Vô Tế khẽ vuốt cằm, nói cho cùng thì cái này thuộc về một loại dị năng tỉnh thần, mà tinh thần thì có thể nhờ luyện tập thường xuyên mà nâng cao được. Còn về chiến đấu, đó cũng chẳng qua là dưới áp lực lớn, nên mới có tiến triển nhanh chóng mà thôi, cũng không phải là đặc biệt gì cho lắm.
Nhưng cái cách mà cô ấy sinh ra dị năng thì đúng là rất đặc biệt, gần như không cách nào học tập.
"Không trách được ngươi đi đánh hắc quyền... lại nói người như ngươi thế mà lại không bị dụ dỗ đi làm cận vệ hay sát thủ gì gì đó thì cũng quá kỳ quái."
Nguyệt Ảnh lắc lắc đầu: "Ta không tín nhiệm bọn họ, cũng không muốn nghe theo mệnh lệnh. Thi đấu thắng bao nhiêu trận thì lấy bao nhiêu tiền, như vậy rất công bằng."
Cô ấy ngập ngừng một chút, lại nói: "Ta trước giờ không tín nhiệm ai cả."
Thu Vô Tế nhìn vào đôi mắt của nàng, trong lòng hiểu rõ đây là một cô gái rất cô đơn, trong lòng còn có một bức tường rất dày, người mà cô ấy tín nhiệm cũng chỉ có những cái bóng xung quanh mình.
Hôm nay nói nhiều như vậy cũng chỉ Vì "ơn cứu mạng" mà thôi, việc này không cho thấy cô ấy thật sự tin tưởng ngươi bao nhiêu. Vả lại hôm nay gặp phải nguy cơ tử vong như vậy, sự tín nhiệm của cô ấy đối với con người hẳn phải càng thấp hơn mới đúng.
Vả lại cô bé này cũng thật là tội nghiệp, cô ấy cho rằng đánh nhau thắng bao nhiêu thì sẽ được bao nhiêu là rất công bằng, nhưng cái này tuyệt đối là đã bị người ta ăn gian mất rồi, nếu không người ta bỏ cả mạng ra để đi đánh hắc quyền như vậy, thu nhập nhất định không hề thấp, nhưng nhìn bộ dạng của cô ấy dường như là không được chia nhiều cho lắm vậy.
Ngay cả cái này còn bị lừa thì còn có thể tin ai đây.
Dường như nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng lại, Sở Qua giống như muốn bước ra, Nguyệt Ảnh rốt cục đứng dậy, bình tĩnh nói: "Bây giờ ta cũng không thể đi đánh quyền được nữa... nếu chị muốn thăm dò năng lực của ta, lúc này cũng có thể qua tìm ta, ta sẽ không quấy rây vợ chồng chỉ..."
Suy nghĩ trong lòng của Thu Vô Tế bị lời nói này quét sạch hoàn toàn, âm thanh đột nhiên cao gấp 8 lần: "Ai nói với ngươi chúng ta là vợ chồng!"
"Vâng, biết rồi"Nguyệt Ảnh thi lễ một cái, lui lại đi ra ngoài.
Thu Vô Tế: "?" Ngươi biết cái gì mà biết?