Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 77 - Chương 77: Gia Đình (2)

Chương 77: Gia đình (2) Chương 77: Gia đình (2)Chương 77: Gia đình (2)

Lão Hồng nói ra điều này trong nhóm, phản ứng cũng rất thưa thớt, gần nửa ngày mới có vài người trả lời: "Cũng nên tụ họp."

Cũng có người trả lời: "Tuân này không rảnh, cuối tuần mình vẫn đang công tác chưa về kịp."

"Ngày sinh nhật dự tính của vợ mình cũng là vào cuối tuần."

Bất kể câu trả lời là gì, tổng thể có thưa thớt ra sao, lão Hồng cũng không để ý, trực tiếp nói: "Không sao, muốn đến thì đến, chỉ là muốn thống kê nhân số một chút để tiện đặt bàn."

Sở Qua trước đây đều là người núp dưới nước giả chết, lần này nghĩ một chút, rốt cục cũng nói: "Nhớ tính cả ta nhé. Tròn 5 năm mà, đúng là rất có ý nghĩa."

Dương Đỉnh Thiên: "Ha ha, ta đã nói Sở Qua nhất định sẽ đến, dường như có chút biến tính rồi thì phải."

"Ê, ngươi có thể thay đổi cách dùng từ ngữ không, dùng thay đổi tính cách' có phải là ít nghĩa bóng hơn so với 'biến tính không?" Sở Qua thuận miệng vui đùa, trong lòng thâm nói ta có thể nói là đang hướng vào ngươi đấy, cảm thấy tình huống bây giờ giao lưu với Lâm Vũ Dương nhiều một chút cũng rất tốt.

Không thể phủ nhận hắn học giao tiếp là có chút lòng ham muốn công danh lợi lộc, trở thành dạng người mà lúc trước hắn ghét nhất.

Mọi người trong nhóm đều cười: "Tác giả lớn phát ngôn đúng là khác người, còn nói chú ý nghĩa bóng của chữ nữa cơ." Sở Qua cũng gửi một cái sticker chống nạnh.

Kỳ thực Sở Qua cũng không thích bị người khác gọi là tác giả lớn, vì mỗi lần thấy thế đều cảm thấy là có người ác ý trêu chọc.

Cùng một từ ngữ rốt cục là trêu chọc hay lấy lòng, chỉ là một giới hạn rất nhỏ: Ngươi có thật sự là một tác giả lớn hay chưa?

Hắn không phải.

Thu Vô Tế nói rất đúng, tác giả có tác phẩm bán chạy thì sẽ rất được tôn kính không phải hay sao? Nhưng cái gọi là "bán chạy" của dân viết lách online thì khái niệm không giống như vậy cho lắm, có rất nhiều người mặc dù bán chạy cũng chưa thể bước qua được cái vực thẳm này.

Rải rác cũng có vài người xem như vũ hóa thành tiên, trên thực tế trong lòng rất nhiều người vẫn cảm thấy có khác biệt rất lớn so với những tác giả truyền thống.

Cho nên Sở Qua rất ghét tham dự những cuộc họp như vậy, hắn cũng từng tham dự qua một lần, trên bàn hội nghị một gã quái dị nào đó đã khiến cho tập thể viết lách online rời khỏi bàn tiệc, cục diện rất xấu hổ. Về sau còn có một lần, trên cuộc họp "Hội nghiên cứu văn học mạng", những người tham dự không có một tác giả online nào, trong nhất thời đành phải chuyển thành cuộc nói chuyện phiếm.

Nói là những thứ đồi bại mà Sở Qua viết trước đây dẫn đến bình luận không tốt, Sở Qua không thừa nhận. Bởi vì hắn dùng từ ám chỉ việc lái máy bay, so với rất nhiều ấn phẩm công nhiên lái máy bay thì đúng là ma nhỏ gặp ma lớn, ai có thể trách ai chứ.

Nhưng không cần biết là nói thế nào, thành tích của ngươi vẫn cứ là đứng nhất, các bạn học đều nghe qua tác phẩm lớn của ngươi, so với việc không ai biết ngươi đang viết cái gì cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Người sống cả một đời là vì cái gì a...

"Ta về rồi đây." Vừa ở trong nhóm câu được câu không mà nói nhảm, Sở Qua cũng là mang sữa đậu nành và màn thầu về nhà.

Liền nhìn thấy Thu Vô Tế đang ở trên sân thượng đem mớ quần áo hôm qua nhét vào máy giặt, Sở Qua giật nảy người, trong lòng dường như có cái gì đó lan tràn ra ngoài, giống như lần đầu trong thấy nàng đang làm cơm vậy.

Luôn cảm thấy, ta đã có gia đình rồi. Mặc dù dường như không chân thật cho lắm.

"Ngươi..." hắn có chút khô khốc mà mở miệng: "Ngươi không phải có thuật làm sạch hay sao, vì sao còn phải dùng máy giặt?

"À" Thu Vô Tế đang nghiên cứu máy giặt, tùy tiện nói: "Ta muốn tìm hiểu mọi thứ trên thế giới này, nếu như toàn dùng tiên pháp thì làm sao có thể trải nghiệm được?"

"Ừm... Sở Qua không nói thêm gì nữa, để sữa đậu nành và bánh bao lên bàn: "Qua đây ăn trước đi."

Cảm giác âm thanh của hắn trở nên rất dịu dàng, Thu Vô Tế liền cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn hắn một cái.

Sở Qua gặm cái bánh bao đi vào phòng, lầu bầu nói: "Ta đi đánh chữ, luôn tiện nhìn xem hiệu quả đê cử đã bạo phát hay chưa."

Thu Vô Tế vẫn cảm thấy giọng điệu này của hắn thái độ là lạ: "Hẳn không phải còn đang nhớ đến việc xem mắt bị người ta chê bai chứ?”

Sở Qua cười cười: "Người xem mắt chẳng qua cũng chỉ là cái xã hội thu nhỏ mà thôi, nhưng vài ngày nữa ta phải đi họp lớp, đại khái giống như một đám đệ tử đi ra từ một tông môn, cảm giác sống tốt và sống không tốt là không giống nhau."

"Ngươi đó... đúng là phàm tục."

"Ta đích thực chỉ là một kẻ phàm tục... trước khi ta còn chưa thành tiên, thì con người vốn là động vật trong xã hội."

Thu Vô Tế nhấn nút khởi động máy giặt, nhìn cách máy giặt đang chuyển động, đột nhiên trong mắt có ý cười: "Mặc dù sách của ngươi rất là... nhưng ta cảm thấy, viết rất tuyệt."

Dường như cảm thấy nói như thế có chút gì đó không đúng, nàng vội vàng bổ sung: "Có thể khiến cho bản tọa xuất hiện một cách cụ thể như vậy, đương nhiên là rất tuyệt."

Sở Qua không để ý đến sự bổ sung kia, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, luôn cảm thấy trong lòng có cái gì đó đang muốn tan chảy.
Bình Luận (0)
Comment