Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 79 - Chương 79: Vô Tình Cắm Liễu, Liễu Xanh Um (2)

Chương 79: Vô tình cắm liễu, liễu xanh um (2) Chương 79: Vô tình cắm liễu, liễu xanh um (2)Chương 79: Vô tình cắm liễu, liễu xanh um (2)

Nàng làm gì có bế quan tu luyện?

Nàng đang đi dạo quán bar, xem biểu diễn, đọc tiểu thuyết, xem video đây.

Cứ tiếp tục như thế, có thể ảnh hưởng đến chiến lực của nàng hay không, rồi liên lụy đến chiến cuộc?

Trong sách khâm định nàng nhất định thắng, phải nói là tất thắng mới đúng, nhưng trong lòng khó tránh có chút không chắc chắn.

Sẽ không xảy ra sự cố gì chứ?

Nghĩ đến có chút tâm thần bất định, cái vui sướng vì thành tích lên cao cũng không ảnh hưởng đến Sở Qua vốn là luôn bình tâm kia, lúc này lại ngôi không yên, móc điện thoại ra, nhắn Wechat cho Thu Vô Tế: "Ngươi đang ở đâu?"

Thu Vô Tế đang quét mã trả tiền trong tiệm bán thịt bò ngoài chợ, nàng phát hiện cứ đi theo phương hướng mà Sở Qua thường đi có một cái chợ, giá cả rẻ hơn so với siêu thị bên đó, vả lại cảm giác hàng còn tốt hơn. Cũng không hiểu vì sao Sở Qua cứ thích đi vào siêu thị, đúng là đầu heo mà.

Hôm nay dự định làm khoai tây xào thịt bò, ở cái thế giới bên kia, nàng chưa từng nghe qua loại thực vật tên là khoai †ây này, tên đầu heo kia viết sách vẫn rất thật, hắn nói cái thứ đồ chơi này từ phương tây truyền đến, nếu xuất hiện trong thế giới tiên hiệp sẽ không hài hòa...

Đúng là nhàm chán, ai lại so đo với ngươi điều này, báo hại ta không ăn được bao nhiêu là đồ. Đang nghĩ như vậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy thần hồn càng lúc càng ngưng thực, vốn dĩ tối hôm qua cứu Nguyệt Ảnh hao tổn không ít thực lực, lẽ ra sẽ khiến thời gian lưu trú của lần này giảm bớt, giờ phút này lại không cảm thấy như vậy, có cảm tưởng như muốn ở bao lâu thì có thể ở lại bấy lâu vậy.

Thu Vô Tế tâm trạng rất tốt quét mã tính tiền, khoét miệng bất giác lại nở một nụ cười.

Không cần nghĩ cũng biết hắn lại đang thêm thắt gì đó trong sách, lại nhét cho ta món đồ gì đó.

Bản thân nàng cũng không ý thức được, cái cảm giác phẫn nộ vì hắn có thể tự tiện sửa đổi năng lực bản thân mình trước kia, bây giờ cũng đã nhẹ hơn rất nhiều.

Thư báo của Wechat vang lên, Thu Vô Tế ấn vào hình thiếu nữ xinh đẹp 2D vốn là hình đại diện của Sở Qua, nhếch nhếch mép.

"Ngươi đang ở đâu?"

Ngón út của Thu Vô Tế đang giữ khoai tây và thịt bò, vừa đi vừa thu âm: "Ở trong chợ”

"Có thể trở về ngay được không? Ta có chút bất an."

"Sao thế? Chuyện của Nguyệt Ảnh có bỏ sót gì sao, chúng ta sẽ gặp phiền phức hay sao?"

"Không phải... ta chợt nghĩ tới ngươi ở nơi đây ít tu hành, về đến thế giới của mình có thể bị tổn thất hay không, càng nghĩ càng không an tâm."

Thu Vô Tế ngẩn người, lại lân nữa nở nụ cười: "Ha ha..."

Nàng quay đâu nhìn đám người chung quanh, cười nói: "Chờ ta vê hãy nói."

Qua không bao lâu, Thu Vô Tế đã trở về nhà, cửa không khóa, nhìn Sở Qua ngồi trên ghế sô pha, đứng ngồi không yên giống như một con khỉ, thấy nàng vừa vào cửa liền đến đón, cầm lấy đồ ăn trong tay nàng.

Thu Vô Tế nói: "Ta quên ta không có chìa khóa, lát nữa ngươi làm cho ta một chiếc nhé."

"Còn có tâm tư nói chuyện này hay sao?" Sở Qua không nói gì đem đồ ăn đặt qua một bên, rất nghiêm túc hỏi: "Chuyện ta vừa nhắc, ngươi nghĩ thế nào?"

Đôi mắt đẹp của Thu Vô Tế chuyển động, lười biếng nói: "Ta nói ta muốn trở về luyện công, thì sao?"

Sở Qua mím môi một cái, tuy trong lòng rất không nở, vẫn nói: "Cũng tốt. tối thiểu trước này 15 tháng 7..."

"Ha ha.." Thu Vô Tế nhịn không được cười nói: "Chẳng phải thiên ý không thể làm trái sao? Ngươi đã cố định ta sẽ thẳng cuộc, thì làm sao có thể thua được?"

"Ta chỉ sợ ngươi cứ nghĩ như vậy, sau đó khinh địch làm bậy. Chẳng lẽ ngươi không xuất chiêu nào đứng đấy để người ta đánh vẫn có thể thắng sao? Cái gọi là thiên ý, chúng ta vẫn đang thử, cũng không biết cuối cùng là được hay không, ngươi liền..."

"Được rồi được rồi, đừng mắng nữa." Thu Vô Tế mỉm cười: "Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ nghĩ như vậy sao? Không phải là Thu Vô Tế của ngươi sao, ngươi đã không hiểu rõ ta rồi sao?"

Sở Qua: "... "Không cần biết thiên ý định ta là thắng hay thua." Thu Vô Tế thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "Ta là Thu Vô Tế, ta chỉ biết dốc hết toàn lực để chiến thắng mỗi một kẻ địch."

Sở Qua bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi bây giờ..."

"Sở Qua... ngươi là người viết truyện, có thể định nghĩa chúng ta tu hành, nhưng ngươi không phải là tiên gia chân chính, khó mà trải nghiệm được sự vi diệu trong đó." Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Chính ngươi đã từng viết, có thể nắm bắt và thưởng thức từng chỉ tiết nhỏ ở bên cạnh, không bỏ lỡ bất kỳ quan cảnh nào trên đường đi, đó chính là tu hành, mà không phải là chỉ biết bế quan ngồi thiền, không cần biết năm tháng, không cần biết nhân gian. Đây là chính ngươi đã viết, ngươi định nghĩa cho bọn ta, rất hợp với ý ta. Nhưng lúc thật sự gặp phải, ngươi không cách nào thay thế mà trải nghiệm được..."

Nàng lại lần nữa nở nụ cười: "Phụ thần thật sự không biết sao, ta bây giờ chính là đang tu hành?”

Sở Qua ngây ngốc cả buổi, là như vậy sao? Dường như bản thân đúng là có viết như vậy, nhưng đây...

Thu Vô Tế quay người cầm đồ ăn xuống phòng bếp, đuôi ngựa lắc lư lắc lư: "Có thể ngươi chỉ là... quan tâm quá nhiều nên loạn mà thôi."
Bình Luận (0)
Comment