Chương 80: Nếu là các ngươi sẽ học loại nào trước? (1)
Chương 80: Nếu là các ngươi sẽ học loại nào trước? (1)Chương 80: Nếu là các ngươi sẽ học loại nào trước? (1)
Mắt nhìn Thu Vô Tế tràn đầy nguyên khí tiến vào phòng bếp, Sở Qua khế hé miệng, rất muốn nói: "Mẹ ơi, cô gái này đang cố ý trêu chọc ta sao."
Ngươi hỏi như vậy, chẳng phải cố ý trêu ta?
Phải, đó chính là do ta quan tâm thì sẽ loạn, ngươi cũng biết ta đang quan tâm đến ngươi sao.
Sau đó thì sao, ngươi đi nấu cơm... ơ, hình như cũng không có gì không đúng, rất tốt.
Khóe miệng Sở Qua cũng bất giác có chút ý cười, tiếp tục vê phòng đánh chữ.
Ngay từ đầu Thu Vô Tế đã biết bản thân mình thèm thuồng nàng thế nào, ý dâm hiện ngay trên mặt. Trước kia còn cảm thấy phản cảm và buồn nôn, bây giờ ngược lại thì lại biết chơi trò ngự tỷ chọc người hay sao.
Vậy thì sao nào, ta chính là thèm ngươi là quan tâm ngươi đấy thì sao, không được nói ra sao?
Thích ghẹo thì cứ ghẹo thôi, ai sợ ai chứ, nhưng đến lúc đó thì đừng có nổi cáu lên mà cầm kiếm chém ta nhé, làm như ta không biết tính ngươi vậy.
Lại nói cái dạng tu hành này của ngươi, có bao gồm cả tu hành vê mặt tình cảm hay không?
Ngược lại mà nói, biểu hiện của Thu Vô Tế từ đầu đến cuối đều rất ăn khớp với cái đạo tu hành này, từ đầu đã không có gấp gáp muốn làm cái này cái nọ, từ đầu đến cuối nàng chỉ lặng yên mà bắt đầu tìm hiểu từ một ngôi nhà, ngay cả việc nấu cơm giặt giũ cũng cảm thấy rất hứng thú, rồi dần dần mới vươn xa khắp thiên hạ.
Tâm cảnh của nàng có khả năng đã vượt xa lý giải của mình, cho dù đó là bản thân mình thiết định. Nhưng để hoàn toàn có thể hiểu được nàng, đó quả thật là hai chuyện khác nhau.
"Đinh", cái âm thanh cảnh báo của máy giặt, khiến Sở Qua giật mình nhớ lại quần áo đã giặt xong. Hắn nghĩ không nên làm phiền Thu Vô Tế làm cơm, để tránh khét hết, nên mới để bản thảo chỉ mới vừa đánh được vài ba chữ xuống, bước ra khỏi cửa đi phơi quần áo.
Việc vặt trong nhà chính là kẻ địch lớn nhất của chuyện sáng tác, hắn luôn xác định như vậy!
Thò tay với một cái, món đồ thứ nhất chính là chiếc áo ngực.
Sở Qua: "...
Cái thứ đồ này có thể ném vào máy giặt hay sao? Cũng không biết nữa...
Mềm thật... à không, thơm thật.
Cũng không phải, mùi của bột giặt thì có gì là thơm với chả thơm... đó là bởi vì người đã từng mặc nó thơm mà thôi.
Trong đầu Sở Qua bỗng nhiên không tự chủ hiện ra cái cảnh thứ đồ chơi này lúc chụp lên người của Thu Vô Tế... ừm, thôi vậy, ta không phải là biến thái, lúc trước còn đội luôn lên trên đầu, cũng không có nghĩ bậy gì, hôm nay lại đang làm gì thế?
Sở Qua như một tên trộm liếc nhìn vào phòng bếp, vội vã treo áo ngực lên.
Hắn vừa liếc qua đã thấy choáng váng, Thu Vô Tế đang khoanh tay đứng bên cạnh cửa, đang đánh giá hắn từ trên xuống dưới rất lâu rồi...
"Cái kia... đó là sự hiểu lầm..." Sở Qua tay chân luống cuống không biết nên để nó vào nơi nào nữa: "Ngươi đi xào rau của mình đi!"
Âm thanh Thu Vô Tế lành lạnh: "Không sao, trước đó ta không có ở đây, đồ vật nói không chừng cũng đã bị làm sao rồi, cầm thêm một chút thì có sao đâu. Cứ cầm đi"
Sở Qua: "..."
"Mặc dù đối với việc này ta cảm thấy rất là khó hiểu, nhưng nếu là ngươi mà nói, nghĩ nghĩ thì cũng rất bình thường." Thu Vô Tế tiếp tục lèm bèm: "Dù sao cũng là người hoang tưởng, muốn có thể cùng người trong sách yêu đương như thế này như thế kia, cũng không kỳ quái." Sở Qua nghiến răng nghiến lợi: "Cái giọng lèm bèm này của ngươi là học theo ai vậy?"
"Có người đăng ảnh trên khu bình luận, ta cảm thấy những câu như vậy, sớm muộn gì cũng có thể xài trên người ngươi, quả nhiên không sai." Thu Vô Tế ung dung tiến vào gian phòng của mình, rất nhanh kéo ra một cái rương chứa toàn tất chân, đưa đến trước mặt Sở Qua: "Đủ không? Không đủ, mua tiếp."
Sở Qua cả giận nói: "Ta lấy cái này làm gì?"
"Ø? Thiếu mất mùi vị cơ bản hay sao?"
Cả người Sở Qua ngây ra: "Ngươi suốt ngày lên mạng xem cái gì thế hả?"
"Xin lỗi nha, thật ngại quá, đây là thấy được trong khu bình luận tiểu thuyết của ngươi, ngươi nói ta đã lên mạng xem gì nào?"
Sở Qua rất muốn chết ngay tại chỗ.
Thu Vô Tế cười nhẹ lấy lại chiếc áo lót trong tay hắn: "Ngươi còn muốn cầm bao lâu nữa?”
Sở Qua thật thà buông tay, mặc nàng giật lấy.
Vật vừa tới tay, sắc mặt Thu Vô Tế liền biến đổi: "Nói cho ngươi biết nhé Sở Qua, lần sau nếu như còn dám lén lút làm chuyện kỳ quái với đồ vật của ta, ta sẽ nhét đầu ngươi vào máy giặt, rồi đổ toàn bộ tất chân vào đó giặt chung."
Nói xong tức giận mang theo đồ lót cùng cả một rương tất chân trở về phòng.
Sở Qua từ đầu đến cuối đều giống như một người gõ, không biết phải nói thế nào. Dường như cũng không cảm thấy tức giận hay oan uổng gì, ngược lại cảm thấy có chút giống như đang tán tỉnh, thậm chí cũng không biết nàng có thật sự nổi giận hay không.