Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 87 - Chương 87: Lưỡng Trùng Thiên Địa (2)

Chương 87: Lưỡng trùng thiên địa (2) Chương 87: Lưỡng trùng thiên địa (2)Chương 87: Lưỡng trùng thiên địa (2)

Một vị đại thần khác lại nói: "Ta mới là bị vùi dập đây, sách đã đăng tải được 3 ngày nay rồi, mới chỉ được hơn 9 ngàn mà thôi."

Sở Qua nhìn lại bản thân, sách đã phát hành được hơn 4 ngày mới đạt được 300 lượt lưu trữ, xem lại những chương đã đăng hơn 2 tháng qua cũng chỉ được khoảng 5500 lượt mà thôi, mặt không chút biểu tình tắt đi nhóm chat, im lặng chữa thương.

A chờ đã... 5500 rồi sao?

Cái xu hướng tăng trưởng này thật sự là... có thể hình dung là kinh khủng.

Chỉ một lượt thôi bỗng nhiên đã tăng mạnh như vậy, khả năng cũng có yếu tố may mắn, cái này nếu tiếp tục tăng mạnh, ước chừng quyển sách này có thể được, dẫn đến lượt lưu trữ và lượt theo dõi cũng rất cao, còn có khả năng có những đề cử bằng miệng nữa.

Trong đầu Sở Qua lướt qua câu nói có ý nghĩa nhất trong nhóm lúc nãy: "Quần tượng ngưu bức."

Thật sự là vì nguyên nhân này sao? Hay chỉ là bất quá nói câu dễ nghe để thuận tiện cho người mới dung nhập mà thôi?

Nhưng ước chừng khả năng là thật chiếm đa số, dù sao chuyển thành thể loại quân tượng cũng là chuyện của sau này, lão đại này chỉ xem sơ vài chương thì nhất định sẽ không phát hiện điểm này, nhất định phải thật sự xem đến chương mới nhất mới được. Mà một lão đại như thế sẽ không phải vì muốn lấy lòng ngươi vài câu mà cố ý xem hết những chương kia, thật sự là đang theo dõi hay sao.

Lão đại cũng đang theo đuổi, rõ ràng là tốt thật sao?

Thì ra... đúng là chất lượng sách rất được hay sao?

Sở Qua xuất thần tựa lưng vào ghế ngồi nhìn trân nhà, nửa ngày đều không biết mình có tâm tình gì, cảm xúc dường như trăm mối ngổn ngang.

Sở Qua thở một hơi thật dài, mở ra cái nhóm đã lâu không vào "Đồng Thất Thao Qua."

Trong nhóm vẫn cứ náo nhiệt như thế, không kém hơn trước đây chút nào, nhưng ngược lại cũng không có gì nổi bật, bởi vì cũng vẫn là những người đó mà thôi. Đây là nhóm đọc giả cũ, quyển sách này hẳn cũng chưa từng tuyên bố qua trong nhóm, cái nhân khí đang bạo phát gân đây, vốn dĩ không hề dân đến nhân số trong nhóm tăng trưởng theo.

Lúc này trong nhóm đang thảo luận về sự kiện trộm cướp của một ngôi trường nào đó, chat đến khí thế ngất trời, Sở Qua phát hiện bản thân gân đây "Trầm mê nữ sắc" cũng không theo dõi nhưng điểm nóng của xã hội, liền nhịn không được hỏi: "Ai có link đầy đủ, thì cho kết nối với."

Trong nhóm yên tĩnh một lát, rất nhanh có người nói: "Mẹ kiếp, Sở Đại ngươi rốt cục cũng ló đầu ra rồi sao, phải chăng quyển sách này đã nổi tiếng nên ngươi lập nhóm khác rồi không, nơi đây trở thành lãnh cung rồi sao?"

Sở Qua vội nói: "Gần đây bế quan đánh chữ, chỗ nào cũng không vào, nếu không làm sao có thể đăng tải nhiều như vậy."

"Bọn ta đều tưởng rằng ngươi bị người ngoài hành tỉnh bắt cóc rồi cơ đấy"

"Cái sự bế quan này của ngươi có chút không hợp thói thường nha, một tiếng không nói cũng coi như thôi đi, ngay cả nhiều minh chủ khen thưởng cũng không thấy một tiếng cảm ơn."

Sở Qua chảy mồ hôi: "Có người khen thưởng sao, ta còn chưa nhìn thấy..."

Nữ sắc đúng là hại nước hại dân mài

"Bọn ta thay ngươi vào trong khu bình luận giải thích việc bế quan và cảm tạ khen thưởng rồi, tạm thời không có gì đâu." Có một vị quản lý nói: "Nhưng mà Sở Qua, rất nhiều người hỏi tên của nhóm, có phải hay không nên khuếch trương nhóm rồi?"

Trong lòng Sở Qua dâng trào lên cảm giác ấm áp.

Không nói về việc sách viết như thế nào, vốn dĩ cho rằng biến mất nhiều ngày như vậy, cũng không có giao phó gì, khiến người khác phải chùi đít giúp ngươi, người ta đối với việc đó ít nhiều gì cũng sẽ có một chút oán trách, nhưng sự thật chứng minh mọi người vẫn rất quan tâm đến ngươi.

"Khuếch trương nhóm đi, ta sẽ làm hội viên, lập một nhóm 2000 người, đợi lát nữa trong phần giới thiệu nhớ thêm một câu." Sở Qua phát một cái lì xì lớn, lại tăng thêm một nhóm quản lý: "Ta bây giờ phải đăng tải rất nhiều, sẽ rất ít vào nhóm, cực khổ mọi người phí chút sức... A đúng rồi, có ai muốn làm vận doanh không?"

"Cái gì là vận doanh? Từ lúc nào tiểu thuyết cũng phải vận doanh..." "Kỳ thực chính là admin của khu bình luận trước kia, nhà tư bản lại muốn dùng từ như vậy để cho có vẻ chuyên nghiệp một chút."

"Vậy chẳng phải làm admin sao, vậy †a làm ta làm!"

Âm thanh báo danh nô nức tấp nập.

Quyển sách này của Sở đại càng viết càng hay, an tâm mà viết tiếp đi, những chuyện khác bọn ta làm là được.

Nhìn cái bộ dáng tất cả đã dân dân đi vào quỹ đạo kia, trong mắt Sở Qua trở nên hoảng hốt.

Năm đó lúc bị vùi dập, thật chưa từng nghĩ qua sẽ có cảnh tượng náo nhiệt như vậy.

Cũng không biết Trương Kỳ Nhân bây giờ ra sao...

Thử nói chuyện riêng một câu, không thấy hồi âm...

Trong hộp đêm Thần Tích, Trương Kỳ Nhân dựa người trên ghế sô pha trong phòng làm việc, nhẹ nhàng nhâm nhi rượu đỏ trị giá mấy vạn một ly.

Hắc quyên dưới mặt đất gần đây không mở nữa, tinh lực của y gần như dồn hết vào việc quản lý hộp đêm chính quy, cũng có thời gian để làm một chút sự tình khác...

Trước mắt y là từng hàng thiếu nữ trẻ tuổi mặc áo màu đen, khẩn trương đứng xếp hàng để y kiểm duyệt.

Ánh mắt Trương Kỳ Nhân băn khoăn một lần lại một lần, trong mắt có chút thất vọng: "Đều ra hết rồi sao?"

Thanh niên tóc đỏ bên cạnh nói: "Đại ca, nào có em gái quán bar nào thích mặc đồ đen cơ chứ, là người đều phải thay quần áo..." Trương Kỳ Nhân trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Thôi đi vậy, không có thì không có thôi."

Một nữ nhân bộ dáng giống như má mì đang mỉm cười: "Trương tổng coi trọng người nào, đêm nay..."

"Vê hết đi." Trương Kỳ Nhân bình tĩnh nói: "Nổi tiếng ta sẽ đi tìm gái, nhưng ta lại không nổi tiếng."

Má mì: "?"

Trương Kỳ Nhân nhìn rượu trong ly, thấp giọng nói: "Về hết đi... các cô ấy nhìn cũng không tệ, nhưng không phải là người mà ta muốn, nên không có ý nghĩa gì cả"

Y ngập ngừng một chút, quay sang thanh niên tóc đỏ: "Chuyện của 'Hắc phòng' có tiến triển gì không?"

"Bọn chúng cũng rất hứng thú, bất quá cớm cũng đang tìm bọn chúng, gân đây cũng không dám lộ diện."

"Không sao.." Trương Kỳ Nhân chậm rãi nói: "Cố Nhược Ngôn hình như trở về thành phố rồi... Lâm Vũ Dương chẳng qua cũng chỉ là một khoa trưởng mà thôi, chuyện gì gã cũng không làm được."
Bình Luận (0)
Comment