Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 88 - Chương 88: Cuộc Gặp Gỡ Ngẫu Nhiên Trong Buổi Họp Lớp

Chương 88: Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên trong buổi họp lớp Chương 88: Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên trong buổi họp lớpChương 88: Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên trong buổi họp lớp

Mặc dù nữ sắc hại nước hại dân kia tạm thời trở về, nhưng thời gian đánh chữ của Sở Qua cũng không dư dả gì.

Bởi vì việc cần phải làm đã trở nên nhiều hơn.

Chạy bộ, hít đất gì đó vẫn tiếp tục tập như cũ, đây là rèn luyện thể chất căn bản, không nói đến chuyện có luyện được hoàn mỹ hay không, tóm lại muốn vác theo một thân đầy mỡ, ngay cả chạy cũng còn thở hổn hển, nói muốn tu hành luyện công, đó khẳng định là một trò cười.

Sáng và tối đều phải ngồi thiền, bây giờ ngồi thiền không đơn giản là vận chuyển chu thiên kia, mà là phối hợp phương pháp vận công của Kim Chung Tráo mà đi, cũng là đang luyện Kim Chung Tráo, cái này nếu nói theo cách chuyên nghiệp một chút chính là lấy Kim Chung Tráo làm pháp môn căn bản.

Nghĩ đến điều này cũng có chút lệ rơi đầy mặt, tại sao bất tri bất giác lại trở thành cái phong cách này rồi?

Cũng còn may bản thân chưa thiết lập định cái thứ đồ chơi này cần phải có đồng tử công... Sở Qua trước giờ vẫn cảm thấy cái thiết định đồng tử công này rất không khoa học, nam nhân thì làm gì có lớp màn ấy, tinh đầy tự trào ra có thể xem là mất đi nguyên dương hay không? Đầu không là thế cả sao? Tại sao cứ làm việc đó rồi thì chắc chắn là không học được nữa cơ chứ?

Đúng là không có đạo lý mà phải không.

Ngoại trừ vận chuyển công pháp ra còn phải luyện hồn, không thể để người khác cứ đơn giản khống chế trái tim là sẽ phải làm chó của người khác đúng không? Không nói nghiêm trọng như vậy, Sở Qua cũng không muốn trong lòng mình đang nghĩ gì cũng sẽ bị người khác đọc tâm, đến nỗi không còn một mảnh, đó cũng chẳng phải là cảm giác sung sướng qì.

Cái thời gian tĩnh tọa này so với trước đó đã dài gấp hai lần.

Ngoại trừ điều đó còn phải luyện thân pháp, ngươi cũng không thể bị đánh đúng không? Ít nhất khi thấy tình thế không ổn thì cũng có thể bỏ chạy được.

Thân pháp luyện trong ngắn hạn chính là tiểu xảo xê dịch chi thuật, cũng không cần phải luyện ở ngoài trời, đồ vật khắp nơi chất thành đống? Cái đó lại càng tốt hơn, điều cốt yếu ở đây chính là có thể đi bộ nhàn nhã trong không gian phức tạp.

Sở Qua dạo bước trong phòng, áo ngủ mặc trên người cũng có cảm giác tiêu diêu nhàn nhã phùng hư ngự phong vậy... hắn cảm thấy phong cách của bản thân càng lúc càng trở nên kỳ quái.

Đạp lên lăng ba vi bộ, sau đó cuồng hống một tiếng Kim Chung Tráo, đây chính là cái quan cảnh được cắt ghép ra hay sao?

Sở Qua thậm chí cũng không đi nghĩ về sau phải luyện thủ đoạn công kích như thế nào cho thích hợp, ngược lại là đang nghĩ cái loại cắt ghép kia có chút mắc cười...

Các hạng mục luyện tập linh tỉnh tổng cộng cũng cần khoảng ba tiếng đồng hồ, mặc dù không hao phí thời gian nhiều như trước kia đi làm thêm, nhưng cái này dường như càng luyện về sau sẽ càng lúc càng lâu, đến lúc đạt được như Thu Vô Tế chỉ tùy tiện ngồi xuống bế quan thôi cũng sẽ tính bằng năm bằng tháng, đến lúc đó còn đánh chữ thế nào được nữa?

Được rồi, cái tiến hóa đó đại khái cũng phải luyện mấy chục năm mới có, trong thời gian viết quyển sách này, cũng chưa có khả năng đạt tới mức độ đó, nên vấn đề cũng không lớn.

Ngược lại, cùng với việc luyện công, tỉnh thần càng ngày càng tốt, đánh chữ càng lúc càng trở nên thuận lợi, ngược lại mà nâng cao hiệu suất.

Trước đây đăng tải vạn chữ cũng gọi là phá kỷ lục, bây giờ gọi là bình thường.

Vừa luyện công vừa đánh chữ, rất nhanh đã trôi qua hai ngày, Thu Vô Tế còn chưa trở về, đã đến ngày họp lớp. Sở Qua sửa sang quần áo, nhìn bản thân trong gương, dường như có cảm giác có chút không quen biết người này vậy.

Vân cứ đẹp trai như thế...

Chính là tinh khí thân đã tốt hơn rất nhiều rất nhiều, thân hình thì nảy nở, đôi mắt cũng lấp lánh.

Nếu như lúc đầu đi xem mắt, có cái tỉnh khí thần này, phản ứng của Cố Nhược Ngôn có phải hay không sẽ khác đi? Mặc kệ, nghĩ đến những thứ đó làm gì nữa, người đem đến những thứ đó, chính là Thu Vô Tế. ...

"Aii? Đại tác gia đến sớm như thế sao?"

Khách sạn dùng để họp lớp không tệ lắm, chỉ tiếc lão Hồng đặt chỗ hơi trễ, chỉ đặt được bàn ở đại sảnh mà thôi.

Người tham gia họp lớp không nhiều, tốt xấu cũng được hai bàn, bao sân cũng không tốt cho lắm, đại sảnh cũng được thôi, mọi người cũng không quan tâm điều đó cho lắm.

Tìm đến bàn của mình, lão Hồng đã ở đó, còn mang theo cả vợ của y- bởi vì vợ y cũng là bạn học của mọi người, thời gian hơi sớm chỉ đến được một nửa số người, nhìn vào Sở Qua ai cũng khen: "Thảo, càng ngày càng đẹp trai, năm đó sao không có cảm giác như vậy?"

Sở Qua vuốt vuốt tóc: "Nam nhân càng già sẽ càng mặn mà. Năm đó không cưa ta có phải rất hối hận hay không?”

"Ngươi cút đi" Lão Hồng cười nói: "Năm đó ngươi quá cô độc - kỳ thực bây giờ cũng rất cô độc, dù gì cũng đã không tham gia rất nhiều hoạt động, bóng rổ bóng đá cũng không thấy chơi, mỗi ngày không phải ngâm mình ở quán net, thì là trốn trong ký túc xá đọc tiểu thuyết, giống như căn bản là không có người này, thì ai thèm cưa ngươi?"

Có người khác cười: "Tác giả nha, ai cũng như vậy thôi."

Mọi người đều cười theo.

Sở Qua mỉm cười. Mọi người vẫn cứ là trêu chọc, thậm chí là có một chút trào phúng, trước kia nghe thấy, trong lòng luôn cảm thấy có chút không thoải mái, ví như năm đó các ngươi ngâm mình trong quán net không thấy mặt mũi thì cũng có thiếu mất ai đâu? Mọi người không phải đều giống nhau sao, tại sao lại vì ta viết sách thì luôn cả việc mọi người đều giống nhau lại trở thành đặc thù của ta như thế, có chuyện hay không có chuyện đều đem tác giả ra nói hay sao?

Nhưng bây giờ hẳn cảm thấy thực sự là không có gì nữa rồi.

Cô ấy nói mình viết rất tuyệt.

Vậy còn có quan hệ gì với các ngươi cơ chứ.

Hắn cũng không nói thêm gì, trực tiếp ngồi vào bàn: "Vũ Dương không đến sao?"

Lão Hồng nói: "Khoa trưởng cục thành phố, bận đến nỗi xoay mòng mòng, vốn dĩ hôm qua còn nói hôm nay có lẽ phải tăng ca, hồi trưa lại nói là không việc gì nữa, có thể đến được."

Có bạn học hỏi: "Nhân viên công vụ, ăn uống vui chơi thế này, còn ngồi ở đại sảnh bắt mắt như thế không vấn đề gì chứ?"

Một bạn học nữ khác nói: "Ngoại trừ 8 tiếng đồng hồ đó ra, cuối tuần đi họp lớp, đây là việc thiên kinh địa nghĩa, rất bình thường. Các ngươi cứ thích phức tạp hóa công việc của nhân viên công vụ, cảnh sát thì cũng là người thôi, chỉ cần đừng mặc đồng phục đến là được."

Bạn học nữ này tên là Trương Mạn Lệ, cũng là nhân viên công chức, nghe nói là làm ở dân chính.

Sở Qua lại nổi lên chút tâm tư, không biết dân chính đối với việc làm căn cước cho Thu Vô Tế có giúp ích được gì hay không... than một tiếng, giao tiếp để đổi lấy danh lợi, vì Thu Vô Tế nhà ta, liều một lần vậy.

Đang lúc hắn muốn nịnh bợ vài câu, trong lòng chợt nhận thấy, bản thân không hiểu tại sao lại có chút cảm ứng.

Cho nên hắn vội vã nhìn về phía cửa ra vào của khách sạn.

Lâm Vũ Dương đang tiến vào.

Gần như cùng lúc đó, một nhóm người khác dừng xe bên ngoài, có người cất bước xuống xe.

Lâm Vũ Dương vô thức quay đầu nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Trương Kỳ Nhân vừa vặn xuống xe.

Trương Kỳ Nhân ngẩn người, dường như cũng không nghĩ tới sẽ đụng độ Lâm Vũ Dương ở đây. Ánh mắt hai người chạm nhau mấy giây, Trương Kỳ Nhân lộ ra nụ cười khách khí: "Không nghĩ ở nơi đây cũng gặp được Lâm khoa trưởng. Lâm khoa trưởng tới dùng cơm sao?”

Lâm Vũ Dương chậm rãi nói: "Đừng nói với ta cái khách sạn này cũng là của ngươi?"

"A, không có không có, ta cũng chỉ là đến mời bạn bè ăn cơm, Lâm khoa trưởng đừng hiểu lầm, nhà ta không có tiền như vậy."

"Mặc kệ ngươi mời 'bạn bè' gì." Lâm Vũ Dương lạnh lùng quay người đi vào đại sảnh: "Tiền đủ xài là được rồi..."

Lời nói giống như chê cười cũng dường như đang cảnh cáo, Trương Kỳ Nhân không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn theo y vào đại sảnh.

Tiếp theo ánh mắt hơi ngưng tụ, cuối cùng lộ ra một sự kinh ngạc-y nhìn thấy Lâm Vũ Dương cười ha hả bước vào. một bàn trong đại sảnh, trên bàn có một gương mặt quen thuộc cũng đang kinh ngạc nhìn y.

Sở Qua.

Đôi mắt kia mở to đến nỗi như muốn rơi ra.

Trương Kỳ Nhân quay đầu nhìn mấy tên đàn em phía sau, lại cúi đầu nhìn bộ trang phục có giá trị không nhỏ trên người, trên mặt y lại có chút cảm giác khô nóng, dường như cảm thấy cái này nếu bị Sở Qua nhìn thấy sẽ rất mất mặt. Ngươi khác có tiền nhìn thấy bạn cũ sẽ rất hăng hái, y có tiền nhìn thấy bạn cũ lại lại cảm thấy mất mặt. Phẩm vị của bản thân Trương Kỳ Nhân đúng là khác người, không khỏi tự giễu bật cười, lắc đầu.

"Đại ca?" đàn em sau lưng đang rất hoang man.

"A, không có việc gì" Trương Kỳ Nhân bình tĩnh trở lại, lần nữa lộ ra nụ cười: "Tai to lát nữa ngươi chú ý một chút bàn bên đó đang nói cái gì, cẩn thận một chút."

Tên đàn em tai to cười nói: "Dạ rõ, Lâm khoa trưởng chứ gì."

Trương Kỳ Nhân cười cười, lại nhìn Sở Qua, xoay người đi lên lầu.

QQ của y đã bị Sở Qua quẹt đến sắp nổ: "Mẹ nó, Trương Kỳ Nhân, cái gọi là bị vùi dập phải trở về nhà, thì ra là để kế thừa gia tài hàng tỉ hay sao!!!" Y móc điện thoại ra, nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bình Luận (0)
Comment