Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 89 - Chương 89: Fan Hâm Mộ Nữ (1)

Chương 89: Fan hâm mộ nữ (1) Chương 89: Fan hâm mộ nữ (1)Chương 89: Fan hâm mộ nữ (1)

Sở Qua không cách nào lý giải được câu chuyện chỉ tồn tại trong cổ tích này, cái gì mà một tay viết lách bị vùi dập trở về nhà thừa hưởng gia tài hàng tỉ như vậy, nghe rồi cười cười cũng thôi, mẹ nó chứ, không ngờ lại có thể trở thành sự thật sao?

Hắn thậm chí không biết có nên đi tìm Trương Kỳ Nhân nói chuyện phiếm hay không, để thỏa mãn một chút sự hiếu kỳ của một tay viết lách và sự quan tâm đối với người bạn. Con hàng này bây giờ nhìn vào là biết người có tiền, tự mình sáp vào đó cái phải là có chút kỳ lạ hay không, có khi nào bị người xung quanh y cho rằng mình có mưu đồ gì khác?

Sở Qua âm thầm than một hơi. Cái đồ chơi gọi là giao tình này, một khi bị lẫn lộn với tiền và quyền thế, thật sự rất dễ khiến cho nó trở thành kỳ quái, đối với đôi bên cũng đều là vậy.

Ngược lại là cái họp lớp trước giờ luôn cảm thấy mâu thuẫn này, kỳ thực ngược lại càng cảm thấy thuần túy hơn.

Giống như Lâm Vũ Dương trước mặt vậy, cười ha hả đấm một cái vào vai hắn: "Đúng là nhìn không ra, còn tưởng ngươi núp ở trong nhà viết sách sẽ biến thành tên mập, không ngờ tỉnh thần ngươi còn tốt đến vậy. Lần trước gặp ngươi, tỉnh thân đâu có được như thế, gần đây ngươi dùng Viagra sao?"

Mặc dù là cảnh sát vả lại là cũng có chút quan chức, là bạn học cũ với nhau, ngược lại không nghĩ nhiều như vậy. Sở Qua cũng cười: "Lúc đó là đang giữa trưa, nóng đến muốn chết, thì làm sao có tinh thần được, ngươi cho rằng ai cũng giống như mấy sếp sao, đều tập luyện đầy đủ hay sao?"

Lâm Vũ Dương cười ha ha: "Đúng là trùng hợp, ta đúng là một trong những người không luyện tập nhiều cho lắm đó."

Sở Qua nhìn như vô ý hỏi: "Cái người lúc nãy?"

"Người đó sao, ngươi quen hơn ta." Lâm Vũ Dương khẽ cười: "Y từng ở bên ngoài, thuê phòng nửa năm, ta vừa nhìn cái tên cùng thuê với y, ây da, chẳng phải là Sở Đại, tác gia của chúng ta hay sao."

Sở Qua: "..."

Lâm Vũ Dương cũng không nói thêm gì, kéo hắn cùng nhau ngồi xuống: "Không liên quan gì tới ngươi, không cần phải suy nghĩ nhiều."

Vì sao càng nghe lại càng cảm thấy Trương Kỳ Nhân có gì đó không ổn a? Đang muốn nói thêm vài câu bóng gió, các bạn học khác cũng lần lượt đi vào, một mớ hỗn loạn không phải chỗ để nói chuyện, Sở Qua cũng chỉ có thể thu hồi tâm tư, cười ha hả đón tiếp những bạn học mới đến ngồi vào vị trí.

Bầu không khí họp lớn cũng không tệ lắm.

Khoe khoang, ganh đua, so sánh, giả vờ ra vẻ ta đây, cũng có người tự võ mặt mình, những chuyện như vậy không phải là không có, nhưng là tương đối khó mà phát sinh, hoặc dù cho có phát sinh cũng sẽ không bao giờ công khai.

Lăn lộn lần mò trong xã hội bao nhiêu năm nay, những người ruột để ngoài da vốn dĩ không nhiều nữa, ai cũng có lòng muốn giả vờ, cũng đều âm thầm nói một câu, giống như lão Hồng đã nói: "Năm ngoái đi Thụy Sĩ, người khác đưa ta đi xem đồng hồ, ta cũng không hiểu cho lắm, tùy tiện mua một cái mà thôi."

Người khác đối với cái đồng hồ mà y cố tình để lộ ra kia, phát biểu vài câu hâm mộ, cứ như vậy mà qua.

Y muốn đắc ý là tùy y thôi, có người muốn đố ky cũng sẽ không biêu hiện ra bên ngoài, có người sống tốt hơn so với y cũng không thèm vỗ vào mặt y làm gì.

Chuyện đó là không cần thiết.

Ngược lại đối với những bạn học có cuộc sống không tốt kia, càng sẽ không ai lộ ra vẻ kỳ thị, như vậy kẻ mất mặt sẽ không phải là đối phương mà là chính bản thân mình.

Ngược lại, sẽ càng thêm kề vai sát cánh, hồi ức về năm đó, để biểu thị bản thân trọng tình cảm, không trọng quyền lợi.

Đối với những chức vụ rõ ràng có thể "xài được" như Lâm Vũ Dương vậy, mọi người ngược lại là ra vẻ rất tôn trọng, trở thành "vai chính" của buổi tiệc, nhưng cũng không ai lộ ra vẻ nịnh bợ gì. Lâm Vũ Dương cũng không phải là kẻ hay đắc ý, lại thêm gặp phải Trương Kỳ Nhân, dẫn đến trong lòng có chút việc, không mấy muốn nói chuyện, cười ha hả kính lại vài ly, cái cảm giác vai chính cũng vì thế mà nhạt bớt.

Mọi người uống thêm vài ly, việc được làm nhiều nhất cũng là bốc mẽ những việc làm xấu hổ của năm đó, mọi người đều cười ha hả.

Điểm mấu chốt nhất chính là trong buổi tiệc không nên có mặt người thầy giáo.

Nếu không liền trở thành buổi tiệc tri ân, tạ ơn thầy, bầu không khí mà mọi người có thể tùy ý vui đùa sẽ không còn nữa. Đặc thù duy nhất chính là loại như Sở Qua đây, cũng không phải người khác có ý khinh thị, thật sự là người ta không hiểu cho lắm, bởi vậy sau khi nhân vật chính Lâm Vũ Dương lui về sau, Sở Qua liền trở thành nhân vật chính, trong mười câu nói của người khác liền có 5 câu là đang hỏi Sở Qua.

"Ê, sách của ngươi ở đâu có thể mua được? Tiệm sách Tân Hoa có không?"

"Không có."

"Vậy ngươi làm sao mà kiếm tiền? Là thông qua lượt xem hay sao?"

"Ừa... mấy năm nay đúng là có cách tính lượt xem để quy ra tiền quảng cáo, bất quá loại kia của ta vẫn tương đối truyền thống, có bao nhiêu người trả tiền liền có bao nhiều thu nhập."

"Lượt xem chỉ là mấy năm nay thôi sao? Không đúng nha, ta sớm đã nghe nói cái gì bao nhiêu bao nhiêu lượt xem."

"... Cái này trước kia chỉ là chiêu bài giới thiệu và thể hiện lượt thích mà thôi, thời đại bây giờ lưu lượng mới có thể đem ra tính được, nhưng loại hình này ta không coi trọng, chủ yếu... ơ, cho nên ta lựa chon... haii, nói cái này làm gì, uống rượu uống rượu thôi."

Sở Qua cảm thấy muốn giải thích cũng không biết phải giải thích từ đâu, nói lê thê cũng không quan trọng, chỉ bằng uống rượu.

Nhưng những người khác vẫn cứ hiếu kỳ: "Có lúc ta nhìn thấy quảng cáo trên wechat liền bấm vào, mới xem được mấy chương, trong lòng đang thấp thỏm thì liền nhắc nhở ta phải trả phí mới được xem tiếp, ta còn nói đó là đang gạt tiền nữa chứ."
Bình Luận (0)
Comment