Chương 92: Bởi vì ngươi quan tâm (2)
Chương 92: Bởi vì ngươi quan tâm (2)Chương 92: Bởi vì ngươi quan tâm (2)
Mặc dù Lâm Vũ Dương luôn mồm nói "không biết rố', thậm chí trong lời nói còn có ý muốn giải vây cho Trương Kỳ Nhân, Sở Qua cũng vẫn có thể nhìn ra được, y rõ ràng là xem Trương Kỳ Nhân là một đầu mối quan trọng để canh chừng. Lại nghĩ tới biểu hiện của hai người lúc vào cửa, cũng rất rõ ràng là đối nghịch với nhau.
Vậy những cái "giải vây" này, mẹ nó cũng không phải là thực lòng, chỉ vì trong lòng y nghĩ rằng không thể nói hết với người bình thường như mình mà thôi.
Quả nhiên câu tiếp theo của Lâm Vũ Dương chính là: "Ta thấy ngươi đúng là không hiểu rõ chuyện của y, bất quá bây giờ nhìn quan hệ của y và ngươi vẫn không tệ, không giống bèo nước gặp nhau, vậy thì có khả năng sẽ lộ ra cái gì đó trước mặt ngươi. Nếu sau này ngươi biết tình huống gì của y, hi vọng có thể nói cho ta biết."
Sở Qua nhất thời không trả lời.
Lâm Vũ Dương nói: "Công và tư, ngươi hẳn là biết phân biệt rõ ràng, không đến nỗi vì giao tình... haiz, coi như nói chuyện tư, ta chẳng phải là bạn học của ngươi sao?”
Sở Qua cười nói: "Phỏng chừng ta không bị người khác bắt đi tra hỏi, đều là do sự chiếu cố của bạn học cũ này?”
Lâm Vũ Dương khoác khoác tay: "Đây cũng không phải việc của ta và ngươi... vả lại cũng không đến mức đó, làm sao có thể ai gặp qua y cũng bị bắt đi tra hỏi được, ta đã nói, có lẽ y chỉ là thế thân mà thôi, người ta muốn nhằm vào cũng không phải là cá nhân y."
"Ừm... nếu thật sự có chuyện gì không tốt, ta sẽ nói với ngươi." Sở Qua hỏi: "Mà nói này, cái hộp đêm của y là cái nào vậy?"
"Đây cũng không phải là bí mật gì, nói cho ngươi cũng không sao." Lâm Vũ Dương nói: "Hộp đêm Thần Tích, chắc hẳn ngươi chưa từng nghe đến... tốt nhất cũng đừng đi."
Sắc mặt Sở Qua trở nên rất khó coi.
"Được rồi, không nói nhiều nữa, vợ †a còn chờ ta về nhà đây." Lâm Vũ Dương võ lên bả vai của Sở Qua: "Không nghĩ đến nhóm bạn học của chúng ta, thế mà lại có một đại tác gia, ta mong sách của ngươi sẽ có ngày được chiếu trên tỉ vi."
Lâm Vũ Dương rời khỏi, Sở Qua một mực đứng yên tại bờ sông, nhìn dòng nước chảy, dường như đang suy nghĩ một việc gì đó, cũng dường như đang đợi ai.
Quả nhiên đến khi không thấy bóng dáng của Lâm Vũ Dương nữa, Thu Vô Tế liền xuất hiện bên cạnh hắn, cười nói: "Vị bộ đầu này rất có công tâm, ngày nghỉ cũng không quên tra án, bị bảo dừng lại cũng không cam chịu, còn muốn tự mình điều tra thêm."
"Ừ... chính là bởi vì có người như bọn họ, mới có cuộc sống an nhàn của người bình thường." Sở Qua có chút than thở: "Hôm nay họp lớp, thật có cảm giác những cậu bé không đứng đẳn trước kia, bây giờ đều đã lớn. Lâm Vũ Dương đặc biệt rõ ràng nhất, trước kia y xem phim sex trong ký túc xá bị bắt được, xém chút bị cảnh cáo trước toàn trường, bây giờ đã là người bảo vệ cho tòa thành phố này của chúng ta.
"Cái gì là phim sex?" "A, chúng ta gọi nước láng giềng phía bắc là mao tử, là phim do họn họ sản xuất"
Thu Vô Tế liếc xéo hẳn, rõ ràng không tin.
Sở Qua nói: "Nhìn ta làm gì, vả lại ngươi hôm nay chạy đến giả fan hâm mộ để quậy phá cái gì thế?"
Thu Vô Tế hừ hừ hai tiếng: "Trước khi về ta đã dự tính hôm nay nhất định sẽ đến đây, chẳng phải ngươi cảm thấy cái họp lớp này khiến ngươi rất mất mặt hay sao, vậy ta sẽ giúp ngươi lấy chút mặt mũi."
Sở Qua nghĩ lại dường như nàng đúng là đã hỏi hai lần thời gian họp lớp của hắn, còn nói muốn sớm trở về, hóa ra vào lúc đó đã tính sẵn sẽ xuất hiện như vậy sao? Nhưng cái kĩ thuật diễn xuất kia của ngươi, thực sự là... quá trẻ con, làm sao cũng không thể nghĩ được Thu Vô Tế sẽ làm những chuyện như vậy.
Hắn thực sự dở khóc dở cười: "Sao ngươi lại nghĩ đến đóng kịch như vậy, ngươi chẳng phải nói, đây là cách nghĩ thô tục sao?"
Thu Vô Tế chẳng hề gì nói: "Bởi vì ta thấy ngươi quan tâm, không muốn ngươi bởi vì loại quấy nhiễu thế tục này mà làm loạn tâm cảnh tu hành của chính mình, đây là dưới góc độ làm sư phụ của ngươi. Từ một góc độ khác mà nói, phụ thân của Thu Vô Tế ta đây, không ai có quyền xem thường."
Sở Qua quay đầu nhìn hai gò má của nàng, Thu Vô Tế cũng bình tĩnh nhìn lại.
Nước sông chậm rãi chảy về hướng đông, im ắng tĩnh mịch. Gió buổi tối mùa hè nhẹ nhàng thoáng qua, một sợi tóc của Thu Vô Tế bay ngang qua mặt, Sở Qua vô thức đưa tay gạt đi, Thu Vô Tế lui lại nửa bước, nghiêm mặt nói: "Ngươi muốn làm gì thế?”
Sở Qua thu tay về, thấp giọng nói: "Ta cũng không cảm thấy rất mất mặt... nhưng vẫn là... cám ơn."
"Tại sao lại không cảm thấy rất mất mặt vậy?"
"Bởi vì ngươi thích."
Không khí lại yên tĩnh lần nữa, chỉ có âm thanh nước sông nhẹ trôi, chảy qua bên người, chảy ở trong lòng.
"Không cảm thấy thì tốt, tâm cảnh có chút tiến bộ, không còn phàm tục như vậy nữa." Thu Vô Tế hít một hơi thật sâu, xụ mặt chuyển đề tài khác: "Bây giờ chúng ta phải chăng là nên nói tới một chuyện khác?"
Sở Qua nhất thời không kịp phản ứng: "Cái gì?"
Thu Vô Tế đan hai tay vào nhau xiết chặt một cái, phát ra "rắc" một tiếng: "Người nào đó đã để bổn tọa va vào tường, muốn chết như thế nào hả?"
Sắc mặt Sở Qua trở nên tím tái.
Sao lại quên mất chuyện này nhỉ... lần này là chết chắc rồi...