Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 108


Buổi tối, thật ra tôi hơi căng thẳng, dù sao thì cũng là đêm động phòng hoa chúc, tôi hơi hoang mang không biết nên làm thế nào.

Tuy rằng tôi đã kết hôn với Lê Minh Quang, nhưng trong lòng vẫn khó mà vượt qua được chướng ngại này.

“Em đi tắm đi.” Không biết Lê Minh Quang bước đến chỗ tôi từ khi nào, thanh âm trầm bổng cất giọng nói với tôi.

Tôi nghe xong, bất chợt tim giật thót lên.

Tôi cố kìm lại sự run rẩy nhè nhẹ ở trong lòng, lắp bắp nói: “Vâng.” “Bảo Nhi, hiện giờ em đang mang thai, anh sẽ không chạm vào em đâu.” Lê Minh Quang nhìn phản ứng của tôi, chân mày mang theo một vài nét cười, giương môi cười với tôi và nói.

Ầm…
Nghe thấy lời nói như đang trêu chọc ấy của Lê Minh Quang, tôi không kiềm được đỏ hết cả mặt.

Thật ra thì tôi thật sự có chút sợ hãi, dù sao thì hai chúng tôi cũng đã kết hôn rồi, cũng không có lí do gì phải chia phòng ra ngủ.

Điều may mắn hiện giờ của tôi là mình đang mang thai.

“Anh xuống bếp làm chút đồ ăn cho em, bây giờ chắc là em đã đói bụng rồi phải không?” Lê Minh Quang cưng chiều xoa xoa đầu tóc của tôi rồi rời đi.

Nhìn dáng người anh tuấn của Lê Minh Quang, tôi không kìm được che kín gương mặt đang nóng bừng.

Vừa mới nghĩ đến việc lát nữa tôi phải ngủ cùng với Lê Minh Quang, con tim vẫn đập thình thích không ngừng.

Tôi không kìm chế được cơn sợ hãi và sự mong chờ ở trong lòng mình.

Lê Minh Quang… tôi dùng đầu lưỡi khẽ đọc cái tên của Lê Minh Quang rồi mới đi vào nhà tắm tắm rửa.

Tôi lề mề bên trong nhà tắm rất lâu rồi mới bẽn lẽn bước ra.

May mắn là hình như Lê
Minh Quang vẫn còn đang ở trong phòng bếp dưới lầu, chưa có đi lên.

Điều này khiến cho dây thần kinh vốn dĩ đang căng chặt của tôi dần dần thả lỏng ra.

Tôi vừa mới lấy chiếc khăn lông sạch lau nước ở trên tóc thì nhận được một cuộc điện thoại.

Không có hiển thị người gọi đến.


Sau khi tôi nhấc máy, vừa định nói tên của mình ra thì phía đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói mơ hồ, thậm chí là mang theo vài phần men say.

“Huỳnh Bảo Nhi… đừng để anh ta chạm vào em… đừng có lên giường với người đàn ông khác…” Giọng nói này có chút quen thuộc, tôi trầm mặc xuống, lãnh đạm nói: “Anh gì ơi, anh uống say rồi.” “Đừng để anh ta chạm vào em… Huỳnh Bảo Nhi… nếu như em dám để người đàn ông khác chạm vào em.

Tôi sẽ không tha cho em đâu, tuyệt đối sẽ không tha cho em…”
Bỗng nhiên, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại trở lên sắc bén lạ thường.

Tôi nhíu mày lại, vào lúc đang định nói cái gì đó thì điện thoại đã bị cúp máy.

Tôi nghe tiếng tích tích từ trong điện thoại, khóe mắt chợt nheo lại.

Cuối cùng đành bất lực ném điện thoại sang một bên, sờ sờ vào bụng mình.

Tôi ngồi trên giường, định bụng nằm xuống giường để ngủ thì Lê Minh Quang bưng một tô cháo tổ yến bước vào.

“Ăn hết cháo tổ yến rồi hẵng đi ngủ.” Lê Minh Quang nhìn tôi, anh đưa cháo tổ yến đang cầm trong tay cho tôi.

“Đêm hôm khuya khoắc ăn cái này, có bị mập không?” Tôi lè lưỡi hỏi Lê Minh Quang.

Lê Minh Quang cười cười, đặt tay lên bụng tôi, nhẹ nhàng xoa xoa bụng tôi và nói: “Cho con ăn đấy, không phải cho em ăn đâu.” “Anh quan tâm con, không quan tâm đến em nữa.” Tôi giả khóc nhìn Lê Minh Quang, vẻ mặt uất ức bĩu môi nhìn anh nói.

Lê Minh Quang nghe xong, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Lớn già đầu rồi mà còn nhõng nhẽo” “Lê Minh Quang, anh không thể quan tâm bé con đến như vậy được, anh phải quan tâm đến mẹ của bé nhiều hơn.” Tôi ôm cánh tay của Lê Minh Quang, bất mãn lắc lắc cánh tay của Lê Minh Quang và nói.

Lê Minh Quang thấy thế, khẽ cười một tiếng, ra vẻ mập mờ nói với tôi: “Biết rồi, mẹ của bé.”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lê Minh Quang, gương mặt tôi bất giác hiện lên một chút ngượng ngùng.

Tôi cười tươi rói một tiếng, lập tức buông cánh tay của anh ra, ăn hết chén cháo.

Lê Minh Quang ngả ngớn nhướn mày, khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa lúc này đây lại mang theo vài phần phóng túng, khiến toàn thân tôi hơi nóng ran.

“Xấu hổ rồi à?” Gương mặt Lê Minh Quang áp sát mặt tôi, khẽ cười nói với tôi.

Bị Lê Minh Quang nói như thế, khuôn mặt tôi đen lại, khẽ giật khóe môi, nói: “Em không… không có xấu hổ nhé, ai xấu hổ đâu chứ?” “Được rồi, trễ lắm rồi, tụi mình đi ngủ thôi.”
Nghe thấy hai chữ “đi ngủ”, tim tôi chợt đập mạnh dữ dội.

Tôi gắng sức khống chế cảm giác tim đập nhanh, rủ mắt xuống, vành tai hơi nóng ran.


“Đừng sợ, anh không chạm vào em đâu.” Vào lúc cơ thể tôi đang căng cứng không biết phải làm sao, Lê Minh Quang nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể tôi.

Hơi thở lôi cuốn nam tính lướt nhè nhẹ trên cổ tôi, khiến toàn thân tôi cứng đờ.

Tôi mím môi, khẽ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn ôn hòa trên đỉnh đầu ấy, cảm giác lạ lẫm trong tim dần dần bị tan biến hết thảy.

“Minh Quang, em sẽ cố gắng để yêu anh.” Tôi nắm lấy tay của Lê Minh Quang, nhẹ giọng nói.

“Ừ” Lê Minh Quang hôn nh lên trán tôi, hơi thở dịu dàng khác hoàn toàn với sự ngang ngạnh của Trần Thanh Vũ, khiến cho tim tôi bình yên hơn rất nhiều.

Tôi nhắm mắt lại, không biết có phải là do làm lễ kết hôn quả mệt mỏi hay không mà tôi lại nằm trong lòng của Lê Minh Quang ngủ một giấc cho tới sáng.


Lúc tôi thức dậy, Lê Minh Quang sờ trán tôi, khẽ cười nói với tôi: “Thức dậy nào, anh đã chuẩn bị sẵn sữa tươi và bánh mì cho em rồi, còn có cả bánh bao trứng nữa.

Em muốn ăn cái nào?” “Anh không đi làm à?” “Vợ à, em quên rồi sao? Hôm qua tụi mình vừa mới kết hôn, hiện giờ anh đang nghỉ phép để kết hôn.” Lê Minh Quang tinh ranh nhìn tôi, lộ ra một nụ cười mờ ám lạ thường.

Nghe xong lời nói của Lê Minh Quang, tôi không nhịn được giật giật khóe môi.

Tôi nhìn Lê Minh Quang một cái, bờ má hơi nóng nói: “À ừm… em phải thức dậy rồi.”
Ấy thế mà tôi lại quên mất, hôm qua là đêm tân hôn của tôi và Lê Minh Quang.

Tuy nhiên, bởi vì tối hôm qua Lê Minh Quang thật sự chỉ ôm tôi ngủ suốt một đêm, tôi mới quên mất chuyện mình đã là vợ của Lê Minh Quang.

Vợ của Lê Minh Quang? Cảm giác này khiến tôi cảm thấy hơi vi diệu, một loại cảm giác không thể nói rõ thành lời, bắt đầu lan tràn ra ngay giữa vị trí trong tim tôi.

“Có cần anh giúp em không?” Lê Minh Quang chống cằm, trên khuôn mặt anh tuấn mang chút ý trêu đùa, nhìn tôi nói.

Toàn thân của tôi nóng ran với lời nói của Lê Minh Quang.

Tôi nhìn anh, hai bên bờ má nóng hừng hực, nói: “Không… không cần đâu.”
Từ lúc nào mà Lê Minh Quang lại trở nên lưu manh như thế này rồi? Rõ ràng là trước đây anh sẽ không nói ra những lời như vậy đâu.

Chắc chắn là bị ai đó dạy hư rồi.


“Bảo Nhi, bộ dạng đỏ mặt của em, rất đáng yêu” Lê Minh Quang đã mặc đồ xong, áo quần chỉnh tề dựa sát vào tôi và nói.

Hơi thở lôi cuốn quyến rũ nam tính lướt ngang qua mí mắt của tôi, khiến cho cơ thể của tôi không kìm được khẽ run rẩy.

Tôi khe khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Lê Minh Quang một cái, thấy đôi mắt anh tràn ngập ý cười nhàn nhạt nhìn tôi.

Tôi lập tức hoảng loạn không dám nhìn vào anh nữa.

Lê Minh Quang nhìn bộ dạng hoảng hốt này của tôi, anh không kìm được cười nhẹ một tiếng.

Tôi nắm chặt tay lại, thẹn thùng không ngớt, lúng ta lúng túng nói với Lê Minh Quang: “Minh Quang… sao… sao anh lại có thể… như thế này chứ?”
Sao có thể lưu manh như thế này chứ? Rõ ràng là Lê Minh
Quang trước kia sẽ không lưu manh như thế này đâu.

Lê Minh Quang khẽ cười một tiếng, sờ sờ cằm, lộ ra vẻ mặt mang ý nghĩa sâu xa rồi nói với tôi: “Sao lại không thể như thế này? Hửm?” ” Tôi cảm thấy cái người ở trước mặt này chắc chắn là Lê Minh Quang giả mạo.

Từ lúc nào mà một Lê Minh Quang anh tuấn ôn hòa thậm chí là thận trọng dè dặt ấy lại trở nên lưu manh như thể này? Chắc chắn là giả mạo, không sai, người này chắc chắn là Lê Minh Quang giá mạo.

“Được rồi, không chọc em nữa.

Anh xuống dưới làm đồ ăn sáng trước, lát nữa anh đưa em đi một nơi.”
Lê Minh Quang thấy tôi ngơ ngác, anh cũng không tiếp tục trêu chọc tôi nữa.

Anh nhìn một hồi lâu mới giơ tay ra sờ nhè nhẹ vào tóc tôi, sau đó rời khỏi đây.

Nhìn thấy Lê Minh Quang rời đi, tôi mới sờ vào khuôn mặt nóng hừng hực của mình.

Cứ nghĩ đến chuyện lúc nãy mình bị Lê Minh Quang chọc ghẹo đến nỗi chẳng có một chút khả năng chống cự nào, tôi bất giác giật giật khóe môi.

Thật tình, từ lúc nào mà Lê Minh Quang lại trở nên như vậy cơ chứ? Thật là… hư hỏng quá đi mất.

“Minh Quang, chúng ta đi đâu vậy?” Tôi ngáp một cái, tay dụi dụi mắt, xoa xoa bụng như chưa tỉnh ngủ, nhìn Lê Minh Quang hỏi.

“Đi đến trang trại mà anh đã mua.”
Trang trại? Từ khi nào mà Lê Minh Quang mua hẳn một cái trang trại vậy? “Anh có mua một mảnh trang trại bên phía Phước Linh” Lê
Minh Quang nhìn bộ dạng ngờ vực của tôi, bèn lên tiếng giải thích.

“Ö? Anh mua trang trại à? Bên trong đó có trồng nhiều thứ không?” Tôi hơi hiếu kì nhìn Lê Minh Quang và hỏi.

“Đến đó rồi em sẽ biết thôi.

Hiện giờ đang là mùa của cây sim, sim ở trên núi đã mọc lên rất nhiều.


Anh dắt em đi hái sim nhé.” “Hái sim à? Đã lâu rồi em chưa trải nghiệm những việc như thế này.”
Nghe thấy Lê Minh Quang nói như thế, tôi cũng hơi có cảm giác muốn trải nghiệm ngay.

Lúc nhỏ tôi đã từng hái sim, tới tận bây giờ cũng chưa từng trải nghiệm lại.

Lê Minh Quang nhìn bộ dạng hưng phấn của tôi, anh không kìm được khẽ cười nói: “Vẫn còn cách một khoáng xa nữa mới tới trang trại.

Em ngủ trước một lát đi, dù sao thì cũng đang mang thai, giấc ngủ là quan trọng nhất.” “Vâng.” Tôi cũng chẳng từ chối lời của Lê Minh Quang, chỉ gật gật đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Dạo gần đây tuy rằng bé con rất ngoan ngoãn, nhưng đôi khi vẫn sẽ ốm nghén rất dữ dội.

Đợi đến khoảng bốn năm tháng chắc là sẽ đỡ hơn một chút nhỉ? Nghĩ đến việc lúc này con của tôi đang trong bụng tôi, tâm trạng của tôi liền trở nên vô cùng vui vẻ.

Hiện giờ tôi đã rất gấp rút muốn xem thử rốt cuộc con của tôi là con trai hay là con gái.

“Bảo Nhi… em có hận anh không?”
Vào lúc đang mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy một tiếng thở dài, hơi mơ hồ.

Tôi cũng không nghe rõ rốt cuộc là ai đang nói chuyện.

Tôi muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt rất nặng, cho dù tôi có cố gắng ra sao cũng không cách nào mở mắt ra được.

“Bảo Nhi, dậy đi nào.

Đúng vào lúc tôi đang đấu tranh muốn thức dậy, bên tai truyền đến giọng nói thâm trầm của Lê Minh Quang.

Tôi mở mắt ra liên nhìn thấy gương mặt ôn hòa anh tuấn ấy của Lê Minh Quang.

Tôi có chút mơ màng nhìn gương mặt của annh, liếm liếm môi, chớp chớp mắt nhìn tứ phía.

Tôi không nhịn được ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Minh Quang, chỗ này chính là trang trại mà anh đã mua sao?”
Diện tích của trang trại này thật sự rất lớn, hơn nữa còn có rất nhiều núi, còn nuôi rất nhiều gà.

Không chỉ có như thế, trang trại còn được quét dọn vô cùng sạch sẽ.

“Ừm, có thích không?” Lê Minh Quang bước lên trên, ôm lấy eo tôi, khế cười nói với tôi.

Tôi gật gật đầu, dựa vào người của Lê Minh Quang.

Nhìn núi ở tứ phía, còn có cả cây ăn quả ở trên núi, tôi hít sâu một hơi nói: “Không khí ở đây thật trong lành.” “Ở đây có trồng dưa hấu, đậu phộng, còn có cả rau xanh, cà chua, dâu tây; phía trên còn có quýt, đào, sim, hạt dẻ, quả mận…” Lê Minh Quang nằm tay tôi, đi một bước là giới thiệu một chút cho tôi về tình hình của trang trại này.

Tôi kinh ngạc không thôi, không kìm được gật đầu nói: “Nơi này thật sự rất tuyệt.”.

Bình Luận (0)
Comment