Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 109


Tôi thực sự cảm thấy ở đây rất tốt, bốn phía nơi đây đều là rau quả và trái cây, hơn nữa, trên núi còn có rất nhiều cây dương mai.

“Muốn lên núi ngắm cảnh một chút không?” Lê Minh Quang hỏi tôi với ánh mắt hưng phấn.

Tôi sờ sờ bụng, nuốt nước bọt xuống: “Vừa nghe đến cây dương mai thì miệng em lại chảy nước miếng, chắc ngon lắm nhỉ?” “Loại này rất ngọt, đất ở đây rất thích hợp để trồng cây dương mai, hơn nữa trái rất to và mọng nước.

“Thật không?” Nghe được những lời này của Lê Minh Quang, tôi không thể không nuốt nước bọt lần nữa và hỏi.

“Em nghĩ rằng anh có thể lừa em sao?” Lê Minh Quang hỏi lại tôi, đuôi lông mày ngả ngớn.

Tôi nhìn vào mắt Lê Minh Quang, tự nhiên tin tưởng anh chắc chắn sẽ không lừa mình.

Lê Minh Quang nắm tay tôi bước lên núi, đường lên núi không gập ghềnh lắm nhưng lại có rất nhiều tảng đá lớn, thỉnh thoảng làm tôi trượt chân một phát.

Cũng may là Lê Minh Quang luôn nắm chặt lấy tay tôi, vì vậy tôi không còn lo lắng nữa.

Sau khi lên núi, nhìn những cây dương mai phủ khắp núi đồi, những quả dương mai màu đỏ sẫm bao phủ cả một quả đồi, tôi không nhịn được phấn khích nói: “Đẹp quá.”
Loại dương mai ở đây có quả rất sẫm màu, trông khá ngon ngọt.

“Em ăn thử đi.” Lê Minh Quang lấy ra một bình nước, rửa sạch một quả dương mai rồi cười tủm tỉm đưa cho tôi.

Tôi cắn một miếng, quả nhiên giống như lời nói của Lê Minh
Quang, ăn rất ngon, cực kỳ ngọt và không hề chua chút nào.

“Hôm nay chúng ta sẽ hái một thùng mang về, cho em ngâm rượu vang và làm ô mai ăn, bây giờ em thích ăn chua như vậy, quả bên kia tương đối chua, chúng ta đi hái thôi.” “Được thôi.” Sự quan tâm của Lê Minh Quang khiến lòng tôi cảm nhận được từng tia ấm áp.

Tôi cầm tay Lê Minh Quang, nhìn anh và nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lập tức cùng anh đi hái quả.


Đã rất lâu không được thoải mái như thế, cả ngày hôm nay tôi cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.

Lúc chúng tôi trở về thì trời đã tối, lúc đầu nói hái một thùng, nhưng do quá phấn khích nên hái được ba thùng.

Tôi còn ăn rất nhiều, cảm thấy dạ dày như đang căng lên.

“Em sẽ cho mẹ một chút, cho Diệu Hoa một chút, cho dì Phương Thảo một chút, còn lại sẽ phơi khô để làm ô mai và ngâm ượu nhé?” Sau khi phân chia xong, tôi quay đầu nhìn Lê Minh Quang, nhướng mày dò hỏi anh.

“Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.” Lê Minh Quang dịu dàng sờ vào tóc tôi, cười nhẹ nói.

Nghe được lời nói của Lê Minh Quang, tôi năm chặt lấy tay anh, nói khẽ: “Minh Quang, cảm ơn anh rất nhiều.” “Đồ ngốc, em cảm ơn cái gì mà cảm ơn? Em chính là vợ của anh, anh khiến vợ anh vui vẻ không phải là điều đương nhiên sao?” Lời nói của Lê Minh Quang lại khiến tôi đỏ mặt thêm một lần nữa.

“Em về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh còn có một ít chuyện cần phải xử lý nữa.” Lê Minh Quang hôn lên trán tôi một cái rồi bước vào phòng làm việc.

Tôi sờ lên trán mình, hơi thở của Lê Minh Quang hình như vẫn còn lưu lại trên đó, thật thanh khiết.

Tôi nhắm mắt lại, sờ xuống bụng, nói khẽ: “Con yêu, từ nay anh ấy sẽ trở thành cha của con, có biết chưa? Anh ấy sẽ đối xử rất tốt với con.” Đến tối, tôi dọn dẹp một chút xong, chuẩn bị lên giường ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại lạ.

Tôi còn tưởng đó là bạn học cùng đại học trước kia gọi điện cho mình, nhưng sau khi tôi hỏi một lúc lâu, đầu dây bên kia vẫn không trả lời.

“Không nói chuyện đúng không? Nếu đã như vậy thì tôi cúp máy đi ngủ đây.” Tôi nhíu mày, nói với người đang nghe ở đầu dây bên kia.

Khi tôi vừa muốn cúp điện thoại thì cuối cùng đối phương bên kia đã mở miệng nói chuyện, “Huỳnh Bảo Nhi.”
Âm thanh lạnh lùng thậm chí có chút mông lung và mơ hồ chậm rãi cất lên bên tai tôi.

Tôi dùng sức nằm chặt điện thoại, vị trí của trái tim tôi bỗng nhiên co rút kịch liệt.

Tôi biết rằng mình không nên thể hiện sự thay đổi cảm xúc rõ ràng như thế này, nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được.


Tôi cổ kìm nén thứ cảm xúc nhức nhối trong lòng xuống, lạnh nhạt nói: “Trần Thanh Vũ, anh vẫn chưa thấy đủ sao?” Mỗi lần đều dùng một số điện thoại khác nhau để gọi cho tôi, sau khi tôi nhấc máy thì lại không bao giờ nói gì? Hôm đó ở cổng rạp chiếu phim, không phải biểu hiện của anh rất tốt sao? Tại sao lại luôn luôn làm những chuyện như thế này khiến tôi không thể hiểu được.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi… khó chịu.” Giọng nói như rất đau khổ của Trần Thanh Vũ từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.

Tôi cụp mi mắt xuống, cắn chặt môi, thờ ơ nói với Trần Thanh Vũ: “Vậy thì sao? Anh muốn tôi phải làm gì mới vừa lòng?” “Huỳnh Bảo Nhi.

trái tim… cực kỳ khó chịu… tôi sắp phát điên lên rồi, làm sao bây giờ? Tôi thực sự… muốn điên lên rồi.”
Giọng nói đứt quãng của Trần Thanh Vũ mang theo nỗi buồn thậm chí là đau đớn, không ngừng đập vào màng nhĩ của tôi.

Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ Trần Thanh Vũ, một chữ cũng không muốn nghe nữa.

“Trần Thanh Vũ, anh không cảm thấy bản thân rất nực cười sao? Anh luôn luôn vứt bỏ tôi, lợi dụng tôi, sau đó lại hết lần này đến lần khác dùng loại thủ đoạn hèn nhát này để làm tôi mềm lòng? Hay là anh muốn tôi làm gì khác?”
Tôi hét lên với Trần Thanh Vũ ở đầu bên kia điện thoại.

Trần Thanh Vũ không nói gì nữa, bên kia điện thoại truyền đến sự im lặng kỳ lạ.

Tôi cố kìm nén sự bình tĩnh của mình để không bộc lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài.

Khi tôi muốn ném điện thoại sang một bên thì nghe thấy một âm thanh yếu ớt và đau khổ: “Xin lỗi..” Lại là xin lỗi? Lần nào Trần Thanh Vũ cũng chỉ biết nói xin lỗi với tôi? Không có gì để nói nữa sao? Rốt cuộc anh ta muốn nói cái gi? “Không cần, lời xin lỗi của anh tôi không thể nghe nổi.

Còn nữa, tôi nói cho anh biết, tôi đang từ từ yêu Lê Minh Quang, hi vọng từ nay về sau anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.

Hôm đó ở cổng rạp chiếu phim không phải anh đã làm rất tốt sao? Trần Thanh Vũ.” “Huỳnh Bảo Nhi, Lê Minh Quang.

không phải là người tốt, em không nên tin Lê Minh Quang..” “Đối với tôi, tất cả mọi người trên thế giới đều là người tốt, và anh, Trần Thanh Vũ, là người tồi tệ nhất.” “Huỳnh Bảo Nhi, đừng yêu Lê Minh Quang, đừng yêu anh ta..” “Anh ta có mục đích, anh ta có mục đích, em đừng bị Lê Minh Quang lừa gạt..” “Lừa gạt? Người thực sự lừa dối tôi không phải là anh sao? Anh đã diễn một màn kịch rất hay rồi, tôi thật sự rất ngưỡng mộ đẩy.

Vậy mà trước giờ tôi lại không biết anh có kĩ năng diễn xuất như vậy đấy, người đạt được giải Oscar còn không bằng một phần mười của anh đâu.” “Huỳnh Bảo Nhi, đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi.” Giọng nói của Trần Thanh Vũ trầm xuống mấy phần.


Tôi nghe xong thì lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không muốn nói chuyện với anh, tôi chỉ đang cảnh cáo anh, từ nay về sau đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa.

Còn nữa, tôi không có hứng thú quan tâm đến cuộc sống của anh và Nguyễn Mỹ, người đang làm, trời đang nhìn.

Nguyễn Mỹ làm những việc thất đức đó, và tất cả những chuyện hai người đã làm, tôi tin chắc rằng một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng, tôi sẽ chờ quả báo của hai người tới.” “Cạch.”
Tôi nói xong thì tức giận dập máy ngay lập tức.

Sau khi cúp điện thoại, tôi mới chậm rãi thở phào một hơi, tựa đầu vào gối, kìm chế lửa giận ở trong lòng.

Tôi không biết mình đã kìm nén cơn tức giận trong bao lâu, cho đến khi tâm trạng dần dần thả lỏng xuống tôi mới tắt đèn đi ngủ.

Trần Thanh Vũ, tôi nói rồi, đừng cố gắng tìm kiếm tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến anh phải hối hận.

Cả ba ngày tôi và Lê Minh Quang đều chơi trong trang trại.

Ba ngày sau, Lê Minh Quang chuẩn bị bắt đầu đi làm trở lại, nên tôi đem một bịch dương mai đến nhà họ Nguyễn.

“Cô đang tìm phu nhân của chúng tôi à?” Người bảo vệ ở cửa nhìn tôi, như đang xác minh thân phận của tôi.

Tôi liếc nhìn nhân viên bảo vệ, thản nhiên nói: “Anh đi nói với phu nhân Phương Thảo, tôi là Huỳnh Bảo Nhi.

“Ồ, hóa ra là cô Nhi, xin chờ một chút, bây giờ tôi lập tức vào nói với phu nhân.” Nghe tên tôi xong, nhân viên bảo vệ nhìn tôi chăm chú, thái độ cũng trở nên cung kính hơn trước.

Tôi im lặng cầm bịch dương mai trên tay và đợi người bảo vệ kia quay lại, ba phút sau tôi được mời vào trong nhà họ Nguyễn.

Bọn họ để tôi ngồi ở phòng khách chờ, hình như Trịnh Phương Thảo đang ở trên lầu và sẽ nhanh chóng đi xuống.

Tôi vừa ngồi xuống thì thấy người giúp việc ở bên cạnh đang pha cà phê cho mình, tôi lập tức lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi không uống cà phê.” “Cô muốn uống gì? Cứ nói cho tôi biết.

Người giúp việc cung kính dò hỏi tôi.


“Vậy cho tôi một ly sữa bò nóng đi.” “Được.” Người giúp việc gật đầu, nhanh chóng pha cho tôi một ly sữa bò nóng.

Sau khi tôi vừa uống một ngụm sữa bò nóng xong thì nghe thấy một giọng nói sắc nhọn, thậm chí là không vui của Nguyễn Mỹ: “Huỳnh Bảo Nhi, sao cô lại ở trong nhà của tôi?”
Tôi suýt bị sặc sữa bò, rõ ràng hôm nay trước khi tới nhà họ Nguyễn, tôi đã cố tình hỏi thăm một chút, biết Nguyễn Mỹ không có ở nhà thì mới tới.

Tại sao bây giờ Nguyễn Mỹ lại xuất hiện ở đây? Không phải cô ta nên ở nhà họ Trần làm thiếu phu nhân sao?
Tôi quay lại, đặt ly sữa trong tay xuống bàn, thấy Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ bước tới.

Trần Thanh Vũ có vẻ đã gầy hơn trước rất nhiều? Sắc mặt của anh cũng tái nhợt, không lẽ do tôi gặp ảo giác?
Tôi đè nén nghi ngờ trong lòng, không nhìn Trần Thanh Vũ, chỉ nhìn Nguyễn Mỹ đang tức giận nhìn mình, cười nhạo nói: “Chẳng lẽ tôi tới đây còn cần phải nói trước với cô sao?” “Cô nói cái gì? Ai cho phép cô tới đây, đây là nhà của tôi.” “Tôi đến đây cũng không phải để tìm cô, hơn nữa, nơi này là của cô sao? Căn biệt thự này là của chủ tịch Quân mới đúng chứ?” Tôi sờ lên cằm, nhìn khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của Nguyễn Mỹ, lạnh lùng chế giễu.

Nguyễn Mỹ trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng không chịu yếu thế trừng lại Nguyễn Mỹ.

Đúng lúc chúng tôi đang chuẩn bị đấu đá chửi nhau thì Trịnh Phương Thảo từ trên lầu bước xuống.

“Mỹ, sao con lại không lễ phép như vậy?” Khuôn mặt xinh đẹp cao quý của Trịnh Phương Thảo nhìn Nguyễn Mỹ bất lực.

Nghe giọng điệu của Trịnh Phương Thảo như vậy, tôi biết bà ấy vẫn còn rất nuông chiều Nguyễn Mỹ.

“Mẹ, tại sao mẹ lại cho người phụ nữ này vào nhà? Mẹ biết rõ ràng là con rất ghét cô ta mà?” Nguyễn Mỹ bước lên, ôm lấy cánh tay của Trịnh Phương Thảo, nũng nịu với bà ấy.

Trịnh Phương Thảo áy náy nhìn tôi một chút, sau đó ôm Nguyễn Mỹ vào lòng an ủi: “Bảo Nhi tìm mẹ có việc, con lên lầu trước đi, cha của con đang ở trên lầu chờ hai đứa đó.” “Dạ.” Nguyễn Mỹ không cam lòng liếc mắt nhìn tôi, sau đó buông tay Trịnh Phương Thảo, nắm tay Trần Thanh Vũ bước lên lầu.

Trần Thanh Vũ không nhìn tôi, tôi cũng không nhìn Trần Thanh Vũ.

Tôi chỉ cụp mi mắt xuống, sờ lấy bụng mình.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng vào một ngày nào đó, mình và Trần Thanh Vũ sẽ có một gia đình riêng của chính mình.

Chúng tôi đã từng là một cặp vợ chồng thân mật nhất, nhưng mà bây giờ, một người thì đã có vợ còn một người thì đã có chồng.

Ông trời ơi, sao ông đối xử với chúng tôi như một trò đùa, để cho chúng tôi tự hành hạ lẫn nhau như vậy? “Bảo Nhi, cháu đừng để ý những lời Mỹ nó nói, con bé này đã bị tôi và cha nó chiều hư rồi.” “Cháu biết, cháu không để trong lòng chút nào đâu.” Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo và nhẹ nhàng lắc đầu..

Bình Luận (0)
Comment