Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 110


Nếu tôi thật sự quan tâm lời nói của Nguyễn Mỹ đến thế thì có lẽ đã bị Nguyễn Mỹ làm cho tức chết từ lâu rồi.

Trịnh Phương Thảo nghe tôi nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cháu và tổng giám đốc Quang vẫn ổn chứ? Cháu kết hôn mà tôi lại không tới dự được, thật ngại quá.”
Đương nhiên tôi chẳng trách gì Trịnh Phương Thảo cả, vì dù sao thì hôn lễ của Nguyễn Mỹ cũng cùng ngày với tôi.

“Hôm nay cháu tới là để biểu dì mấy trái dương mai, cháu và Minh Quang hái ở trang trại đó, hoàn toàn tự nhiên không có thuốc trừ sâu gì đâu, ngon quá nên mang biểu dì một ít.” Tôi đặt gói đồ trong tay xuống bàn, nói với Trịnh Phương Thảo.

“Cháu tốt quá, tôi thích ăn dương mai lắm, cảm ơn cháu nhé.” Trịnh Phương Thảo nhìn tôi bằng ánh mắt ôn nhu và nói.

Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo một lúc lâu rồi mới đứng dậy: “Dương mai đã tặng dì rồi, cháu cũng xin phép về đây ạ.” “Không ở lại ăn với tôi bữa cơm à?” Dường như Trịnh Phương Thảo không đành lòng để tôi rời đi, không kiềm chế được mà nắm lấy tay tôi.

Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo mà lắc đầu: “Nếu ở lại nhà dì ăn cơm, cháu sợ là sẽ bị con gái dì ăn luôn mất.

Tôi giỡn giỡn chau mũi lại.

Khuôn mặt Trịnh Phương Thảo tràn đầy áy náy nói: “Con bé Mỹ bị tôi và ba nói chiều hư, cháu đừng chấp nó nhé.” “Cháu không để ý đâu dì ơi, dù sao thì cũng không phải người quan trọng gì.” Tôi nhún vai, chẳng hề che giấu sự ghét bỏ của mình đối với Nguyễn Mỹ trước mặt Trịnh Phương Thảo.

“Bảo Nhi, tôi vẫn quên hỏi cháu, mẹ cháu… là Mỹ Phân sao?” Tôi nhớ trước kia có một lần, khi Trịnh Phương Thảo gặp được mẹ tôi trong phòng bệnh của tôi, bà cũng gọi mẹ tôi như vậy?
Chẳng lẽ nào, Trịnh Phương Tháo quen biết mẹ của tôi? “Vâng, mẹ cháu tên là Mỹ Phân, cha cháu là Huỳnh Bảo Cường” “Hóa ra cháu là con gái của Mỹ Phân.” Trịnh Phương Thảo nghe tới đó thì thốt lên nhẹ nhõm.

“Dì quen mẹ cháu sao?” Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo, cứ như là đã từng rất thân với mẹ tôi vậy, thế nhưng tôi chưa bao giờ nghe mẹ mình nhắc tới chuyện nhà họ Nguyễn cả.

“Đúng vậy, mẹ cháu trước là bạn cùng lớp đại học của tôi.

Sau này thì có tới làm người giúp việc trong nhà chúng tôi, nhưng sau đó mẹ cháu không làm nữa, tôi cũng không biết bà ấy đã đi đâu.”
Trịnh Phương Thảo có chút hoài niệm nhìn tôi và nói.

Tôi chỉ gật đầu với Trịnh Phương Thảo một cái, rồi nói với bà: “Cháu đi về đây ạ.” “Ở lại đây ăn cơm đi, đã lâu rồi tôi chưa có dịp tâm sự cùng cháu.” Trịnh Phương Thảo cầm tay tôi nói.

Tôi thấy thái độ Trịnh Phương Thảo cương quyết như thế nên đành phải bất đắc dĩ mà gật đầu.

Trịnh Phương Thảo thấy tôi đồng ý nên vô cùng vui vẻ mà kéo tôi đi vào phòng ngủ của bà.


Phòng ngủ của Trịnh Phương Thảo được bài trí theo trường phái thanh nhã, là phong cách mà tôi rất thích, trong phòng bà treo rất nhiều ảnh của trẻ con.

“Đây là Nguyễn Mỹ phải không ạ?” Tôi chỉ vào một tấm ảnh chụp Trịnh Phương Thảo đang bế một đứa bé.

Tấm ảnh này nhìn giống như là ảnh chụp kỉ niệm trăm ngày cúng mụ, trong ảnh Trịnh Phương Thảo trẻ hơn bây giờ rất nhiều.

Trịnh Phương Thảo thời trẻ nhìn qua rất xinh đẹp hoạt bát, không đoan trang hiền thục như bây giờ.

“Đúng vậy, đây là ảnh chụp tròn trăm ngày của Mỹ, đáng yêu lắm đúng không?” Trịnh Phương Thảo cầm bức ảnh kia lên, quay sang hỏi tôi.

Tôi hơi bĩu môi khẽ gật đầu, đúng là Nguyễn Mỹ lúc nhỏ cũng rất xinh xắn.

Nhưng đáng tiếc, dù có đẹp thế nào thì cũng không thay đổi được tính cách nham hiểm ác độc của Nguyễn Mỹ.

“Đây là ảnh chụp lúc Mỹ ba tuổi, còn đây là hồi con bé mười hai, khi ấy nó bị bắt cóc, sau đó thì chúng tôi đã tìm được nó và
Trần Thanh Vũ.”
Trịnh Phương Thảo cầm lên từng bức ảnh vag giới thiệu cho tôi.

Tôi nhìn Nguyễn Mỹ mới mười hai tuổi, khi ấy Nguyễn Mỹ trông thật sự rất dễ thương, ít nhất là không khiến người ta ghét cay ghét đẳng như bây giờ.

“Sợi dây chuyền này.

Tôi chỉ vào sợi dây đeo trên cổ Nguyễn Mỹ, hơi nghi hoặc.

Sợi dây chuyền này tôi đã từng nhìn thấy ở biệt thự của Trần Thanh Vũ, nhìn đúng là có hơi quen mắt nhưng nghĩ mãi không ra rốt cục là mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi.

“Của Mỹ đó, tôi cũng không biết nó lấy sợi dây này ở đâu.

Năm ấy hồi nó mười hai tuổi khi được cứu về thì nó đã cầm theo sợi dây này rồi.

Khi đó Mỹ nói đây là vòng cổ của nó, nhưng kì lạ là chính tôi cũng chưa từng thấy sợi dây này bao giờ.

Trịnh Phương Thảo nhìn tôi mà giải thích.


Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền ấy thật lâu, thật lâu.

Trong đầu tôi dường như có một vài hình ảnh nào đó đang muốn đội mồ sống dậy.

Tôi ôm đầu, cả thân hình khó chịu mà lung lay.

“Bảo Nhi, cháu bị sao vậy?” Trịnh Phương Thảo đỡ lấy tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tôi lấy lại tinh thần, nhìn Trịnh Phương Thảo một chút rồi cầm lấy tay bà, cất giọng yếu ớt: “Không… cháu không sao.”
Tôi chỉ là… hình như trong đầu tôi có vài hình ảnh mờ ảo lóe lên, khiến tôi nhất thời không thể nào nắm lấy, nên cảm thấy hơi khó chịu thôi.

Nghe tôi nói vậy, Trịnh Phương Thảo bất đắc dĩ nói: “Không sao là tốt rồi, tôi thấy sắc mặt cháu kém lắm đấy.

Hay là bây giờ tôi cho người gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cháu xem thế nào nhé.”
Nếu bây giờ gọi bác sĩ tới khám thì chẳng phải chuyện tôi đang mang thai sẽ bị lộ hay sao, tôi kích động lắc đầu: “Không cần đầu, cháu không sao, cháu khỏe lắm, thật sự rất khỏe.”
Tôi đã nói vậy rồi thì Trịnh Phương Thảo cũng đành phải gật đầu.

Cùng lúc đó, người giúp việc dưới lầu cũng lên gọi tôi và Trịnh Phương Thảo xuống dùng bữa.

Trịnh Phương Thảo năm tay tôi dắt ra khỏi phòng.

Lúc ra khỏi phòng ngủ, tôi vẫn cố ngoái lại nhìn bức ảnh kia, đặc biệt là sợi dây chuyền trong bức ảnh ấy.

Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao khi nhìn thấy sợi dây kia tôi lại luôn cảm thấy mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi?
Cuối cùng thì tôi đã gặp bức ảnh ấy ở nơi nào? “Bảo Nhi, cháu ăn nhiều một chút nhé.

Trên bàn cơm, Trịnh Phương Thảo vẫn rất nhiệt tình gặp đồ ăn cho tôi.

Còn Nguyễn Mỹ ngồi đối diện tôi thì mặt đầy lửa giận mà trừng mắt nhìn tôi.


Tôi nghĩ nếu ánh mắt mà giết được người thì chắc nãy giờ tôi đã chết được vài lần rồi.

Tôi tủm tỉm cười nhìn Trịnh Phương Thảo, vô tư đón nhận sự nhiệt tình của bà mà ăn đồ bà gắp cho.

Vừa mới ăn được một nửa thì dạ dày tôi đột nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn khó chịu.

Tôi không dám để lộ trước mặt mấy người nhà Trịnh Phương Thảo nên đành phải liên tục tự nhéo đùi mình cố nén lại cảm giác muốn ói.

“Bảo Nhi, sao cháu không ăn nữa?” Thấy tôi không động đũa, Trịnh Phương Thảo khó hiểu hỏi.

Tôi khẽ nhếch miệng, hơi ngại ngùng nhìn Trịnh Phương Thảo nhưng lại không nói được một câu.

Tôi phải nói với Trịnh Phương Thảo như thế nào đây, nói rằng tôi đang buồn nôn, ăn không vô nữa à?
Mấy ngày nay đứa nhỏ vẫn rất ngoan, sao lại chọn đúng lúc này mà quấy mẹ chứ? Trịnh Phương Thảo đã từng sinh con, nếu lúc này tôi để lộ ra dấu hiệu nghén nặng như vậy thì có lẽ Trịnh Phương Thảo cũng sẽ nghi ngờ thôi.

“Qe.” Ngay lúc Nguyễn Mỹ múc một muỗng canh cá, mùi hương ấy bay thẳng vào mũi khiến tôi không thể khống chế được mà nôn khan.

“Bảo Nhi.” “Huỳnh Bảo Nhi, cô có ý gì vậy? Trong lúc chúng tôi đang ăn cơm mà cô có thể làm hành động ghê tởm ấy à?” Trịnh Phương Thảo lo lắng đi tới bên cạnh đỡ lấy tôi, còn Nguyễn Mỹ thì lại cau có đập mạnh đôi đũa xuống bàn, mặt đầy lửa giận mà gầm lên với tôi.

Tôi che miệng lại ghé vào thùng rác mà liên tục nôn khan.

Một ánh mắt nóng rực lạ thường rơi xuống người tôi nhưng tôi cũng chẳng còn sức đâu mà để ý, toàn thân chỉ có thể mềm nhũn dựa vào người Trịnh Phương Thảo.

“Bảo Nhi, cháu sao vậy?” Trịnh Phương Thảo đỡ tôi ngồi xuống số pha bên cạnh, nhíu mày mà hỏi tôi.

Tôi khẽ nhìn bà ấy một chút, nhưng tôi không thể nói rằng tôi bị nghén thai kì nên mới như vậy.

“Dì Thảo, cháu cảm thấy không được khỏe lắm, cháu xin phép về trước nha.” “Để tôi gọi bác sĩ tới khám cho cháu nhé?” Trịnh Phương Thảo nghe thể thì không kiên nhẫn nói.

Biết Trịnh Phương Thảo có ý tốt nhưng tôi chỉ có thể lập tức lắc đầu: “Không cần đâu ạ, lát nữa cháu tự ra hiệu thuốc mua mấy viên thuốc uống là được rồi.

Mấy hôm nay dạ dày cháu không được thoải mái lắm, chắc là do ăn nhiều dương mai quá.”
Mặc dù lí do này có hơi vụng về nhưng Trịnh Phương Thảo lại vẫn tin, dù sao thì ăn quá nhiều dương mai cũng thật sự sẽ ảnh hưởng tới dạ dày.

“Để tôi bảo lái xe chở cháu về nhé.” Trịnh Phương Thảo cũng không cố giữ tôi ở lại nhà họ Nguyễn nữa, đứng dậy toan kêu quản gia cho lái xe chở tôi về nhà.

Tôi đang định từ chối thì một âm thanh nặng trịch chợt rơi xuống giữa cuộc đối thoại của tôi và Trịnh Phương Thảo.


“Để con đưa cô ấy về.”
Trần Thanh Vũ từ đầu tới giờ không hề nói một câu nào lại đúng lúc đi tới, nguyên bộ tây trang khiến anh càng trở nên lạnh lùng tuấn mĩ.

Anh nhìn Trịnh Phương Thảo một cái rồi đánh rơi ánh mắt xuống người tôi, đôi cánh môi mỏng lạnh lẽo khẽ động: “Tôi đưa cô về.” “Thanh Vũ.” Nguyễn Mỹ ở bên đó nghe thấy Trần Thanh Vũ nói muốn đưa tôi về thì ngay lập tức vô cùng bất mãn mà gọi tên anh.

Trần Thanh Vũ chỉ quay lại nói một cách nhẹ nhàng: “Anh chỉ đưa cô ấy về thôi, anh sẽ về lại đón em.”
Nguyễn Mỹ nghe Trần Thanh Vũ nói vậy thì nét mặt mới thả lỏng ra, khẽ nâng cái cằm nhỏ nhắn lên như khoe mẽ mà nói: “Vậy em chờ anh.” Tôi liếc nhìn Nguyễn Mỹ, đáy mắt lóe lên tia chế nhạo, nhìn cái dạng này của Nguyễn Mỹ là đang cảnh cáo tôi đừng tiếp cận Trần Thanh Vũ sao? Tôi đây cũng chẳng muốn dây dưa gì với Trần Thanh Vũ nữa đầu.

“Không cần, tôi có thể tự về được, dì Thảo có thể bảo lái xe cho cháu đi nhờ một đoạn được không ạ?” Dạ dày vẫn cuộn trào khó chịu, tôi thật sự là chịu hết nổi rồi.

Cứ tiếp tục tình trạng thế này thì tôi sợ là mình sẽ thật sự vỡ vụn từng mảnh trước mặt Trần Thanh Vũ mất.

Trịnh Phương Thảo đang muốn cho người đưa tôi về thì Trần Thanh Vũ đã sải nhanh bước chân đi tới, chẳng hề để tâm tới sự giãy dụa của tôi, nắm tay tôi kéo về phía cửa.

Tôi quay đầu lại thấy vẻ mặt Trịnh Phương Thảo hơi chút đăm chiêu và Nguyễn Mỹ đang vô cùng phẫn nộ, tôi không chịu nổi mà nói mỉa Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, anh bị bệnh hả? Tôi nói là tôi không cần anh đưa về, anh bị điếc sao?”
Tôi không muốn có chút dính líu gì tới Trần Thanh Vũ nữa, dù là loại vướng mắc như thế này thì tôi cũng không muốn.

Thậm chí bây giờ ngay cả nhìn đến Trần Thanh Vũ tôi cũng chẳng muốn nữa.

Trần Thanh Vũ mạnh mẽ giữ chặt tay tôi, dùng sức rất mạnh khiến tôi đau đớn mà hít vào một hơi.

“Huỳnh Bảo Nhi, đừng có chọc giận tôi.” “Chọc giận anh sao? Bây giờ là anh đang chọc giận tôi thì đúng hơn, bỏ tay ra.

Tôi nhíu mày, lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vũ rồi cố gắng thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của anh ta.

Trần Thanh Vũ giận tái mặt, đôi mắt vốn dĩ đã lạnh như băng chợt lóe lên một tia tàn bạo mà nhìn tôi trừng trừng.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô muốn tôi phải ra tay có đúng không?” Giọng nói Trần Thanh Vũ nặng nề mà lạnh lẽo, ánh mắt ác nghiệt ghim thắng vào tôi.

Nghe Trần Thanh Vũ nói như vậy, cả khuôn mặt tôi lập tức trở nên cứng ngắc.

Trần Thanh Vũ là kẻ nói được thì làm được, bây giờ tôi đã là vợ của Lê Minh Quang rồi, nếu lúc này Trần Thanh Vũ thật sự làm ra bất kì điều xấu xa nào thì tôi cũng không thể chống cự được…
Nghĩ vậy, tôi chỉ đành phải nuốt ngược lửa giận vào trong mà trèo lên xe Trần Thanh Vũ.

Nếu tôi đã nghĩ thông rồi thì chắc chắn tôi sẽ không để mình có chút dây dưa gì với Trần Thanh Vũ nữa đâu.

Sự im lặng bao trùm trong xe, cả tôi và Trần Thanh Vũ đều không ai nói lấy một lời..

Bình Luận (0)
Comment