Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 205


“Huỳnh Bảo Nhi, em ẩn núp ở đây nhé, chúng tôi sẽ đến tìm em sau” Âm thanh của Trần Thanh Vũ xen lẫn với đám khói mù mịt truyền tới.

Tôi căng thẳng gật đầu, vừa núp vào vừa nhìn Trần Thanh Vũ rời đi.

Tôi cản môi, vào lúc tôi muốn đuổi theo thì đột nhiên có mộ
t cánh tay bắt lấy tôi, khi tôi muốn thét lên một tiếng chói tay thì người kia đã giơ chuôi súng lên rồi đập vào đầu tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi…” Tôi nghe thấy Trần Thanh Vũ gầm lên một tiếng xé ruột xé gan.

Tôi hơi mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt gần như điên cuồng của Trần Thanh Vũ.

Tôi cố gắng đưa tay ra năm lấy Trần Thanh Vũ nhưng không còn đủ sức nên đã buông lỏng xuống.

Trần Thanh Vũ..

“Đưa người đi” Một âm thanh lạnh lùng vang lên, tôi cảm giác cơ thể minh bị người nào đó ôm lấy, sau đó thì không hay biết gì nữa.

“Huỳnh Bảo Nhi, anh yêu em.”
Là giọng nói của Trần Thanh Vũ sao?
Tôi cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng mà cho dù cố gắng như thế nào thì cũng không thể mở ra được.

Trong đầu tôi hiện lên từng thước phim, thật nhiều, vô cùng nhiều.

Sau đó trí nhớ tôi dừng lại ở lúc Lê Minh Quang đang đỏ mắt cầm dao đâm vào tim tôi.

Đau…
Lê Minh Quang…
Tôi mở mắt ra, đập vào mắt chính là một căn phòng bình thường tản ra mùi ẩm mốc.

Tôi chuyển động ảnh mắt rồi từ từ cúi đầu xuống, nhìn thấy trên người mình đang mặc một chiếc áo cưới hoàn chỉnh thì không nhịn được cau mày ngồi dậy từ trên giường.

Đầu tôi vô cùng đau nhức, bị người khác dùng một sức lực lớn như vậy đập vào đầu nên đương nhiên tôi vô cùng choáng váng.


“Tỉnh rồi sao?” Đang lúc tôi cứng nhắc xoa cổ thì một âm thanh vô cùng lạnh lùng vang lên sau lưng tôi.

Nghe thấy âm thanh này, tôi cảnh giác quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng đen ngồi trên ghế cách tôi không xa lắm.

Anh ta đưa lưng về phía tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ nhạt nhưng không thể nhìn rõ người này là ai được.

Tôi sầm mặt xuống rồi cau mày nói: “Anh là ai? Bắt tôi đến đây làm gì?” “Thế nào? Mới đó đã không nhận ra tôi rồi sao?”
Người nọ từ từ quay đầu lại, một bên mặt bị bỏng xuất hiện trước mặt tôi.

Nhìn thấy một nửa bên mặt của Lê Minh Quang đã bị hủy hoại, trong nháy mắt tôi vô cùng hoảng sợ.

Trước kia vốn là một khuôn mặt rất tuấn tú, nay lại bị hủy hết một nửa bên mặt như vậy, cứ giống như ma quỷ dưới địa ngục mới lên.

“Lê Minh Quang.” Cơ thể tối căng cứng, bàn tay nắm chặt lấy quả đấm rồi cắn môi nói.

“Xem ra cô đã khôi phục trí nhớ rồi.” Lê Minh Quang lạnh lùng nhìn tôi, từ từ đứng dậy từ trên ghế.

Anh ta cũng biết chuyện trước đây tôi bị mất trí nhớ.

Tôi sầm mặt xuống, giễu cợt nói: “Nhờ phúc của anh nên vừa rồi tôi đã nhớ lại hết mọi chuyện đấy” “Ha ha… cô vẫn không thay đổi gì cả, vẫn không sợ chết như cũ.”
Lê Minh Quang đến bên cạnh tôi rồi nói.

Tôi cau mày nhìn Lê Minh Quang, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm dư thừa nào: “Lê Minh Quang, anh tổn mọi công sức để đưa tôi từ trong hôn lễ đến đây để làm gi?”
Thể mà Lê Minh Quang lại vẫn còn sống sao? Hơn nữa, khuôn mặt của anh ta đã xảy ra chuyện gì? Lần rơi xuống từ vách núi đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “Để làm gì à? Để đến đáp lại tổn thương mà Trần Thanh Vũ đã gây ra cho tôi, đương nhiên tôi phải trả thù cậu ta rồi.”
Lê Minh Quang so nửa bên mặt của mình rồi nhìn tôi lộ ra một nụ cười âm hiểm.

“Lê Minh Quang, tôi thật sự không hiểu nổi anh nữa.”
Tôi nhìn dáng vẻ vô cùng điên cuồng khác thường của Lê Minh Quang, thở dài nói.

Trả thù một cách không có lý trí như vậy, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Vốn dĩ Lê Minh Quang và Trần Thanh Vũ là anh em nhưng lại náo loạn đến mức như ngày hôm nay, rốt cuộc làm như vậy để làm gi?
“Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ tôi đã bị Trần Thanh Vũ hủy hoại hết tất cả.

Cậu ta đã phá hủy hết những tâm huyết bao năm nay tôi vất vả xây dựng nên, vì thế bây giờ tôi sẽ phá hoại cậu ta lại”

“Làm thế anh có vui không?” Tôi bình tĩnh nhìn Lê Minh Quang, hy vọng anh ta có thể buông xuống những thù hận này.

Nếu như còn sống thì hãy sống thật tốt chứ đừng tiếp tục trả thù một cách điên cuồng mất hết lý trí như vậy.

“Các người chết thì tôi rất vui vẻ!
Khuôn mặt Lê Minh Quang ép sát lại gần tôi, anh ta dùng một âm thanh điên loạn mà gầm nhẹ về phía tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ này của Lê Minh Quang thì không khỏi nhíu chặt mày lại.

“Thả tôi ra, tôi có thể không nhắc lại chuyện cũ nữa, có thể để anh ra nước ngoài làm lại từ đầu.”
“Huỳnh Báo Nhi, tại sao sống lâu như vậy mà cô vẫn cứ ngây thơ như thế chứ? Cô cho rằng tôi chưa nhin thấy Trần Thanh Vũ đau đớn đến mức không muốn sống nữa thì tôi sẽ rời khỏi đây sao?”
Lê Minh Quang đưa tay ra, bàn tay to lớn của anh ta tràn đầy vết sẹo, tôi đã không còn nhìn thấy bàn tay sạch sẽ dịu dàng ấm áp trước kia nữa mà thay vào đó là một làn da nhăn nhúm bất thường.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Lê Minh Quang vậy? Tại sao khuôn mặt của anh ta lại bị hủy hoại, ngay cá bàn tay hay ngón tay cũng… “Thật tò mò vì sao tôi lại trở nên như vậy đúng không?”
Lê Minh Quang đưa sát khuôn mặt lại gần tôi, một nửa bên mặt dữ tợn kia chính là dấu vết của việc bị bóng ở nhiệt độ cao mà để lại.

Nhìn dáng vẻ Lê Minh Quang như vậy, cả người tôi đều không nhịn được mà căng thằng.

“Lê Minh Quang… mặt của anh..”
Sau khi anh ta đẩy tôi xuống vách đá thì cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Tôi trở nên như vậy đều là do Trần Thanh Vũ làm hại, vào lúc tôi dùng dao đâm vào tim cô, đầy cô xuống thì quả thật đã thấy được dáng vẻ thống khổ của Trần Thanh Vũ.

Cậu ta cứ giống như điên vậy, ra tay vô cùng tàn nhẫn đối với tôi, tất cả những thuộc hạ của tôi đều không phải là đối thủ của cậu ta, vì thế suýt chút nữa tôi đã bị cậu ta đánh cho tàn phế rồi sau đó ném tôi vào nhà giam.

Cô biết cuộc sống trong đó như thế nào không? Đương nhiên cô không biết rồi, đó là một cuộc sống giống như địa ngục vậy, tôi ở trong nhà giam kia quen biết một tên trùm xã hội đen.

Anh ta vô cùng thích năng lực của tôi, vì thế chúng tôi cùng nhau suy tính chuyện vượt ngục.

Tuy nhiên, đột nhiên lại xảy ra một vụ nổ lớn, vì để cho tên trùm xã hội đen đó hoàn toàn tin tưởng tôi nên tôi đã cứu anh ta một mạng, sau đó thì lại bị bóng đến mức như thế này.”
Nghe thấy lời nói của Lê Minh Quang, từng sợi lông trên người tôi đều đựng đứng hết cả lên.

Tôi biết chuyện này chắc chắn không phải đơn giản như vậy, quả nhiên Lê Minh Quang nhìn tôi rồi cười nhẹ nói: “Có biết sau khi tôi lấy được thể lực của tên trùm kia thì làm cách nào để đối phó với anh ta không?”

“Tôi giết chết anh ta rồi ném xuống biển nuôi cá mập, sau đó tôi tiếp thu toàn bộ thể lực của anh ta để trở thành người đứng đầu của bang phái xã hội đen đó.

Với thể lực này, tôi đã có thể đối phó với Trần Thanh Vũ rồi.”
“Anh… thật là đáng sợ” Vì đạt được mục đích, từ trước đến nay Lê Minh Quang làm việc không hề chừa bất cứ thủ đoạn nào, vì thế tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ khi anh ta làm ra được loại chuyện này
“Cho nên bây giờ anh bắt tôi đến đây là muốn làm gi?” Tôi đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, vẻ mặt bình tính nói với anh ta.

“Cô cảm thấy tôi phải đối xử với cô thể nào đây?” Lê Minh Quang chống cằm, ung dung nhìn tôi rồi cười nhẹ nói.

Tôi bị hơi thở khó hiểu trên người Lê Minh Quang khiến cho cá cơ thể đều căng cứng lại.

Rơi vào tay Lê Minh Quang, tôi đã không còn hy vọng gì nữa, chuẩn bị cá chết lưới rách với anh ta.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô nói xem nếu như Trần Thanh Vũ yêu người phụ nữ khác thì cô sẽ như thể nào? Có đau khổ không?”
Vào lúc tôi cánh giác nhìn Lê Minh Quang thì đột nhiên anh ta lại buông lỏng hai chân xuống đi về phía tôi.

Tôi nhìn Lê Minh Quang, cả người đều trong trạng thái phòng bị.

“Lê Minh Quang, vô dụng thôi, tôi tin tưởng Trần Thanh Vũ” Tôi lạnh lùng nhìn vào ảnh mắt điên cuồng của Lê Minh Quang rồi cau mày nói

“Tin tưởng sao? Thật đúng là một từ ngữ ngu xuẩn, nếu như cô đã tin tưởng Trần Thanh Vũ như vậy thì tôi sẽ để cho cô xem một màn kích hay.

Nhớ nhìn cho kỹ xem Trần Thanh Vũ mà cô yêu sâu đậm có thật sự yêu cô hay không nhé.

Tất cả người của nhà họ Trần đều rất vô tình, Trần Thanh Vũ cũng không ngoại lệ đâu.

Lê Minh Quang nhìn chằm chằm tôi rồi cười một cách kỳ lạ, tiếng cười của anh ta khiến tôi sởn gai ốc.

“Lê Minh Quang, anh làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả.”
“Sao lại không có ý nghĩa gì chứ? Nhìn thấy cô và Trần Thanh Vũ đau khổ thì tôi sẽ vô cùng vui vẻ.”
Lê Minh Quang đứng dậy, tôi nhìn chằm chằm vào từng động tác của anh ta, cắn môi.

Anh ta đang muốn làm gì? “Để bọn họ vào đi”
Lê Minh Quang đi ra khỏi cửa, nói với vệ sĩ ở hai bên.

Mấy phút sau, tôi nhìn thấy mấy người mặc đồ trắng bước vào rồi đi về phía tôi.

Nhìn thấy những bác sĩ kia, cả người tôi đều căng thắng, nhất là khi thấy bọn họ đều đi về phía tôi thì tôi không nhịn được kêu têm Lê Minh Quang: “Lê Minh Quang, anh muốn làm gi vậy?” “Chích cho cô ta.”
Lê Minh Quang nghiền ngẫm nhìn tôi rồi cười lạnh nói.


Tôi lắc đầu bò dậy từ trên giường, ngay lúc tôi muốn xông ra ngoài thì lại bị một người bác sĩ trong số đó bắt lấy cánh tay tôi và kéo lại.

“Buông tôi ra… Lê Minh Quang, anh sẽ gặp phải báo ứng đấy, Lê Minh Quang…”
“Huỳnh Bảo Nhi, cô và Trần Thanh Vũ kết hôn, dường như tôi vẫn chưa đưa quà có đúng không? Bây giờ tôi sẽ tặng cho cô một phần lễ vật thật lớn, cô cảm thấy thế nào?”
“Khốn kiếp… buông tôi ra… các người cút đi… đừng đụng vào người tôi.”
“Ra tay đi.” Lê Minh Quang cười lạnh nhìn dáng vẻ thế thảm của tôi rồi ra lệnh với những người bác sĩ kia, Cho dù tôi có lắc đầu như thế nào thì cũng không thể nào thay đổi được, cuối cùng chỉ có thể bị bọn họ đè lên giường, vô lực nhìn bọn họ tiêm thứ gì đó vào người tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô hãy hưởng thụ thật tốt món quà mà tôi tặng cho cô đi.

Tôi muốn nhin thấy cô và Trần Thanh Vũ yêu nhau nhưng lại không nhận ra nhau, gặp nhau mà xem nhau như người xa la.”
Anh ta đang nói gì vậy chứ?
Rốt cuộc là anh ta đang nói gì vậy?
Thật đau…
Dường như tim tôi có một cảm giác rất đau, rất giống với cám giác lúc bị Lê Minh Quang cầm dao đâm vào vậy, rất đau rất đau… “Tỉnh rồi sao, tới đây nhìn xem tình trạng bây giờ của Trần Thanh Vũ mà cô yêu nhất đi.”
Đến khi tôi tinh lại lần nữa, tôi giống như một tượng gỗ mở mắt ra vậy, Lê Minh Quang kê một cái máy tính đến trước mặt tôi, trong đó là tin tức về Trần Thanh Vũ gần đây.

Vào ngày “tôi” kết hôn, đột nhiên bị phần tử khủng bố đưa đi, cuối cùng mọi người tìm thấy “tôi” ở bên kia đường nhưng “tôi” đã lâm vào trạng thái hôn mê.

Sau khi “tôi” được cứu thành công thì đã khôi phục lại trí nhớ, ngay khi xuất viện “tôi” đã trở lại tiếp quản tập đoàn Aliba, trở thành chủ tịch của tập đoàn và là đôi vợ chồng được người ta hâm mộ cùng với Trần Thanh Vũ.

Mỗi ngày đều ra vào đúng giờ, tình cảm ngọt ngào ân ái, hắng ngày trên báo đều là tin tức của “tôi” và Trần Thanh Vũ.

Nhưng mà, người phụ nữ kia không phải là tôi.

Tôi không biết người phụ nữ kia là ai nhưng mà từ dáng vẻ, tính tình hay giọng nói thì đều giống tôi y như đúc.

“Vì để cho cô ta bắt chước cô, tôi đã phải tốn rất nhiều tâm huyết, nuôi dưỡng hết một năm đấy.

Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ cô có đau khổ không? Cô nhìn xem đi, chồng của cô, con của cô và thậm chí là bố mẹ, đồng nghiệp của cô nữa, tất cả đều bị cô ta cướp hết rồi.

Thế nhưng cô lại giống như một phế vật chờ đợi ở đây mà không ai biết cả, Trần Thanh Vũ mà cô yêu sâu đậm cũng không biết, có phải cô cảm thấy rất khó chịu không?”
Tôi trợn tròn mắt, dùng ánh mắt căm ghét nhìn Lê Minh Quang.

Cái tên khốn kiếp này, anh ta quả thật điên rồi.

“Những thứ này còn chưa đủ đâu, cái tôi muốn nhìn thấy là Trần Thanh Vũ và cả nhà họ Nguyễn đều sụp đổ.

Đúng rồi, cô có biết người tạo ra tất cả chuyện này là ai không? Chính là cô đó.”.

Bình Luận (0)
Comment