Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 206


Lê Minh Quang đứng trước mặt tôi, nửa bên mặt của anh ta nhìn tôi trông vô cùng dữ Thậm chí tôi còn không dám đối với Lê Minh Quang.

Người đàn ông Lê Minh Quang này, thật sự là quá kinh khủng, tâm cơ anh ta thâm trầm đáng hơn nữa trong lòng đã biến thái đến cực điểm.

“Bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi, tôi sẽ để cho cô thấy sự nghiệp mà Trần Thanh Vũ đã tích lũy trước nay bị hủy hoại trong phút chốc.

Loại cảm giác bị người phụ nữ mà bản thân thích nhất phản bội, không biết Trần Thanh Vũ có thể chịu đựng được không?”
Lê Minh Quang tự lẩm bẩm nói.

Người phụ nữ giống tôi y đúc bên cạnh Trần Thanh Vũ chính là tay trong của anh ta sao? Anh ta mượn tay người đó để hủy diệt Trần Thanh Vũ và nhà họ Nguyễn sao?
Không được… tôi nhất định phải trở về, tôi phải nói cho Trần Thanh Vũ người phụ nữ kia là giả.

loạn rồi sao?” Dường như đôi mắt đỏ thẫm của Lê Minh Quang đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi vậy.

Tôi nhìn con dao trong tay Lê Minh Quang, cả người đến mức căng đều sợ.

“Đừng căng thẳng như vậy, bây giờ tôi không cần mạng của cô, tôi còn phải để cô tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chán nản thất bại của Trần Thanh Vũ mà, sao có thể khiến cô bỏ mạng nhanh như vậy được chứ?”
Con dao lạnh như băng của Lê Minh Quang đè sát lên khuôn mặt tôi, tôi bị nhiệt độ lạnh lẽo kia khiến cho cả người không ngừng run rẩy.

“Huỳnh Bảo Nhi, nếu như khuôn mặt này của cô bị phá hủy không biết có còn ai nhận ra cô nữa không? Có lẽ sẽ không ai biết cô đâu, bây giờ cô không thể nói chuyện, hai tay cũng không động đậy được, cho dù cô có muốn nói cho người khác biết cô là ai thì người khác cũng không cách nào nhận ra được, như vậy có phải cô sẽ rất tuyệt vọng không? Cô có biết ban đầu cô và Trần Thanh Vũ ép tôi vào bước đường cùng cũng tuyệt tình như vậy không? Đừng sợ nhé, sẽ không sao cả, cơn đau này chi qua nhanh thôi…”
Đôi mắt của Lê Minh Quang nhìn chằm chằm vào tôi, con ngươi đó quạch của anh ta khiến cho tôi vô cùng sợ hãi.

Thật đau…
Lê Minh Quang giơ con dao trong tay lên vạch lên mặt tôi.

Mỗi một nhát đều đau đến thấu xương.

Nỗi đau này khiến tôi không ngừng cau mày.

Thật đau…
Tôi muốn gào thét, muốn thét thật chói tai nhưng mà tôi không thể nào nói chuyện được.

Từ sau hôm Lê Minh Quang bảo những người bác sĩ kia tiêm thuốc vào người tôi, chang biết thứ gì mà sau đó tôi không thể nói chuyện được nữa, Không chỉ như vậy, hai tay tôi cũng vô cùng mềm yếu tựa như gân cốt khắp cánh tay đều bị người khác bẻ gãy vậy.

Quả thật đúng như Lê Minh Quang đã nói, bây giờ tôi chỉ giống như một phế vật mà thôi.

“Chậc chậc… thật đáng thương.

Nếu như Trần Thanh Vũ biết người phụ nữ cậu ta yêu gặp phải những chuyện thế này thì có lẽ sẽ rất đau khổ nhí?
Đừng gấp nhé, chờ đến sau khi kết thúc tất cả mọi việc, tôi sẽ đưa những băng ghi hình này cho Trần Thanh Vũ xem.


Không biết sau khi xem xong, cậu ta sẽ có cảm giác gì nhỉ?”
Lê Minh Quang ném con dao xuống đất rồi cẩn thận lau ngón tay, nhìn về phía tôi còn đang hấp hối trên giường mà nói.

Tôi thật sự muốn cầm lấy con dao trên đất mà đâm vào ngực Lê Minh Quang.

Nhưng mà tôi không thể làm được…
Tôi không thể chết… tôi còn muốn đi nói với Trần Thanh Vũ và bố mẹ rằng người phụ nữ kia là giả, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm… “Gọi bác sĩ đến đây, đừng để cho cô ta chết, đây là con cờ tốt để đối phó với Trần Thanh Vũ đấy.”
Vào lúc ý thức tôi dần mơ hồ vì cơn đau thì nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Lê Minh Quang vang lên.

Ngay lập tức, tôi cảm giác có hai người đi về phía tôi.

Bọn họ rắc thuốc gì đó lên mặt tôi, khi những thứ thuốc kia vừa chạm vào mặt tôi thi cá người tôi nhịn không được phải run rẩy dữ dội.

Tôi cản chặt hàm răng thừa nhận cơn đau đớn kịch liệt này, trong nháy mắt đều cảm thấy cả thân thể như bị xé ra vậy.

That dau…
Huỳnh Bảo Nhi… tuyệt đối không thể khuất phục được, mày phải sống, phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này… phải trở về bên cạnh Trần Thanh Vũ.

Những ngày qua, tôi đều dùng suy nghĩ này để chống đỡ cơ thể tàn phế của mình.

Tôi phải trở về, phải trở về bên cạnh Trần Thanh Vũ, tôi sẽ không để cho Lê Minh Quang đạt được ý đồ của anh ta.

Một ngày rồi cứ một ngày trôi qua, tôi không biết mình đã ở đó bao lâu.

Mỗi ngày tôi đều nằm trên giường, có người đến chăm sóc tôi, giúp tôi lau chùi cơ thể rồi sau đó mỗi ngày Lê Minh Quang sẽ cho tôi biết một vài chuyện của Trần Thanh Vũ và người phụ nữ giá mạo kia.

Nhìn tấm hình hai người họ ân ái, tim tôi đau như cắt.

Trần Thanh Vũ… anh không còn nhận ra em nữa sao? Cho dù người kia có hình dáng vô cùng giống em đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không phái là em mà.

Ngay cả hơi thở của em, anh cũng không phân biệt được sao?
Trần Thanh Vũ… “Khóc sao?” Không biết từ lúc nào, nước mắt của tôi đã chảy ra ướt đẫm khắp mặt.

Lê Minh Quang thấy vậy thì lập tức nhìn về phía tôi rồi cười nhẹ nói.

“Huỳnh Bảo Nhi, có mỗi chút chuyện thể này thôi mà cô đã khóc rồi à? Thật là vô dụng đấy”
Tôi cần môi, trợn mắt nhìn Lê Minh Quang.

Nếu như có thể giết chết một người, sợ anh ta đã phải chết trăm nghìn lần rồi.


“Đừng nghĩ đến việc đây, này cách rất xa thành phổ, cô có biết đây là không? Đây là Lào Cai, cô cho rằng nếu như bản thân rời khỏi đây thì có thể trở lại thủ đô sao?”
Tôi sẽ trở về…
Nhất định phải trở về… “Huỳnh Bảo Nhi, cô hãy ở lại đây mà nhìn cho rõ số mạng của Trần Thanh Vũ đi.

Nhìn thấy các người hành hạ lẫn nhau như vậy, quả thật tôi vô cùng vui mừng Lê Minh Quang ngẩng đầu lên cười lớn.

Vốn dĩ nửa bên mặt của Lê Minh Quang đã bị bỏng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ anh ta lại cười như thế này thì càng khiến cho khuôn mặt trở nên dữ tợn hơn mà thôi.

Dáng vẻ này của Lê Minh Quang khiến cho tôi vô cùng chán ghét.

Tên biến thái Buổi tối, đột nhiên trời đổ mưa to, tôi nghe thấy bên ngoài cửa phát ra âm thanh cót két.

Đèn thủy tinh trên đỉnh đầu cũng lắc lư, tôi không biết bị nhốt ở đâu nhưng xem cách bày trí trong phòng này thì đoán chừng đây là một nơi giống kho chứa hàng vậy.

Lê Minh Quang lo lắng sẽ bị bại lộ nên chắc chắn sẽ giấu tôi rất kỹ.

Tôi nhìn cơn mưa to bên ngoài cửa sổ rồi cắn môi, cố gắng muốn đứng dậy từ trên giường.

Nhưng mà bởi hai tay tôi không hề có sức lực, thế cho dù tôi cố gắng như thế nào thì cũng không cách nào động đậy được.

Sau khi cố gắng thử sức một lúc lâu thì cuối cùng tôi cũng ngồi dậy trên giường.

Tôi thở hon một hơi, vào khoảng không đen nhánh bên ngoài mà nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra để ánh mắt thích ứng được với bóng tối.

Vừa lúc đó, một tia chớp xẹt ngang, tôi hoảng sợ từ từ di chuyển hai chân của mình.

May mắn là mặc dù hai tay tôi không thể động đậy được nhưng đôi chân vẫn không bị Lê Minh Quang chặt đứt.

Tôi có thể rời khỏi nơi này.

Tôi từ từ đi đến cửa, cánh cửa này đã bị đóng lại.

Tôi biết mỗi ngày đều có người canh chừng tôi, tổng số khoáng tầm bon năm người.

Hôm nay trời mưa như thác đổ, có lẽ bọn họ đã đi ngủ rồi nhi?
Dù sao thì chắc chắn bọn họ cũng cảm thấy rằng đối với loại phế vật như tôi không nhất thiết phải phí sức như vậy.

Tôi nhìn cánh cửa đã bị đóng lại kia, khẽ cắn răng ngồi xổm người xuống, dùng răng cần lấy chốt cửa rồi mở ra.


Tôi cần thận dùng miệng kéo cửa ra, nhìn xung quanh.

Quả nhiên những người canh chừng tôi đã tựa vào nhau mà ngủ.

Tôi cẩn thận di chuyển, không muốn đánh thức bọn họ.

Cuối cùng sau khi ra được bên ngoài thì tôi lập tức dùng hai chân chạy như bay về phía trước.

“Cót két.” Lúc này, tiếng gió lay động cửa sắt đã đánh thức những người đó.

Tôi quay đầu lại thi thấy bọn họ đã phát hiện tôi bỏ trốn nên đã nhanh chóng đuổi theo tôi.

“Đáng chết, người phụ nữ kia chạy rồi” “Đuổi theo nhanh lên, bằng không chúng ta xong đời đấy” Không thể bị bắt lại được.

Tôi liều mạng chạy về phía trước nhất.

Dường như chỗ này là một vùng hoang sợ, xung quanh đều là bụi cây.

Hiện tại trời đang mưa rất lớn, tầm nhìn cũng không tốt lắm.

Tôi liều mạng chạy vào trong một chỗ rừng rậm, nhưng do không cẩn thận dưới chân nên cả người đều bị ngã lăn trên đất.

Sau lưng tôi truyền đến tiếng bước chân ngày càng rõ rệt.

Tôi không thể nào đứng lên được nữa, chỉ có thể cắn răng bò về phía trước.

Những tảng đá to lớn phía dưới rạch qua người tôi, rất đau… Tôi kiên định bò về phía trước.

Tôi phải rời khỏi đây… tôi phải trở về bên cạnh Trần Thanh Vũ.

“A..” Nhưng tôi lại không nhìn thấy rõ phía trước là một ngọn đồi, cả người tôi đều trượt tử trên đồi xuống.

Tôi phát ra một tiếng thét chói tay, cơ thể giống như một chiếc bảnh xe mà lăn xuống.

“Ưm.” Gai nhọn đâm vào cơ thể tôi, đau đến mức tôi phải run rẩy không ngừng.

Tôi yếu ớt vô lực ngẩng đầu lên nhìn, nhưng cuối cùng lại bất tỉnh.

“Huỳnh Bảo Nhi… đừng ngủ mà, Huỳnh Bảo Nhi.” “Huỳnh Bảo Nhi..”
Ai đang gọi tên tôi vậy? Sao tiếng gọi đó lại có vẻ vô cùng bị thương như thế chứ?
Từng giọt chất lỏng lạnh như băng rơi lên khuôn mặt tôi, khiến tôi nhịn không được phải mở mắt ra.

Bốn phía xung quanh đều là một mảnh xanh màu thực vật, sau khi rừng cây bị nước mưa dội sạch thì có vẻ vô cùng mát mẻ tươi tần.

Tôi giật giật cơ thế, trên cổ truyền đến một cơn đau nhức rồi truyền khắp người tôi.


Thật đau…
Tôi chuyển động chiếc cổ cứng ngắc của mình, nhìn xuống hai chân.

Có lẽ tối hôm qua tôi đã lăn từ trên sườn núi xuống đây nên đã bị cây cối đâm trúng chân, giờ phút này hai chân tôi đều bị những nhánh cây này đâm vào, máu tươi vẫn luôn chảy ra, rất đau…
Tôi đã thành công trốn thoát rồi sao? Những người đó đều không có ở đây nữa.

Giờ phút này tôi đã lấy lại được tự do, một cảm giác vui sướng hòa cùng đau khổ dâng lên trong lòng.

Tôi cần răng, cố nén cơn đau bò về phía trước.

Huỳnh Bảo Nhi, mày có thể mà, Chi là một chút khó khăn như vậy, nếu như so với việc mất đi bố mẹ, Trần Thanh Vũ và đứa con của mày thì những cảm giác này chẳng là gì cả.

Bây giờ mày nhất định phải trở về, nhất định phải trở về bên cạnh bọn họ.

Trần Thanh Vũ… bố, mẹ… Bánh Gạo, chờ mẹ nhé.

Không biết tôi đã bò được bao lâu, cuối cùng bò được từ trong bụi cây ra bên ngoài.

Tôi nhìn thấy đường xe chạy thì vô cùng vui vẻ, vào lúc tôi định cố gắng tiếp tục bò về phía trước thì nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen cách đó không xa.

Sau đó tôi nhìn thấy một nhóm người đàn ông mặc quần áo màu đen, bọn họ giống như đang tìm kiếm thứ gì vậy.

Nhìn động tác của những người đó, tôi biết được chắc hẳn bọn họ là người của Lê Minh Quang.

Đáng ghét thật, bọn họ đang tìm tôi sao?
Tôi cố gắng ẩn núp bản thân mình trong đám bụi rậm, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng lạnh lùng tàn khốc của Lê Minh Quang thì trong mắt tràn đầy vẻ căm ghét.

Lê Minh Quang, chuyện lần này sẽ không dễ dàng theo suy tính của anh như vậy đâu.

“Đáng chết, tiếp tục tim cho tôi.

Bây giờ Huỳnh Báo Nhi chỉ là một phế vật mà thôi, nếu như ngay cả một phế vật mà các người cũng không tìm thấy thì tôi nuôi các người làm gì nữa?”Lê Minh Quang đang ở bên kia dạy dỗ đảm thuộc hạ của anh ta, những người kia nghe Lê Minh Quang chửi măng như vậy thì không ai dám nói câu nào.

Hai chân và cơ thể tôi đều vô cùng đau rát.

Nhưng mà bây giờ tôi cũng chi có thể chịu dựng mà thôi, nếu như Lê Minh Quang tìm không ra tôi thì chắc chắn sẽ đi chỗ khác tìm.

Quả nhiên, bọn họ tìm được gần hai tiếng thì có lẽ Lê Minh Quang cũng ý thức được việc tôi có thể không còn ở đây nữa nên đã dẫn bọn họ rời đi.

Tôi nhìn thấy những chiếc xe kia rời đi, yên lặng đợi thêm nửa tiếng nữa cũng không thấy bọn họ quay lại thì mới thở phào nhẹ nhõm.

.

ngôn tình tổng tài
Tôi di chuyển cơ thể muốn rời khỏi đây, tôi cố nhìn xem trên đường có chiếc xe nào để mình ngăn lại hay không thì vừa vặn lúc này có một chiếc xe cách đó không xa đang từ từ lái đến..

Bình Luận (0)
Comment