Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 207


Tôi không kịp nghĩ gì, cứ thế lăn ra đường, toàn thân đau đớn nhưng tôi vẫn phải cắn răng chịu đựng.

“Két.” Tiếng phanh sắc bén rung chuyển màng nhĩ của tôi.

Tôi khó nhọc ngẩng đầu lên và nhìn chiếc xe đang đậu trước mặt với vẻ mặt khẩn cầu.

tôi với, bất kể là ai, xin hãy cứu tôi.

“Này, cô ơi, cô có chuyện gì vậy?”
Khi cửa xe mở ra, là một người phụ nữ, nhưng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô ấy mặc một chiếc váy da màu đen, trang điểm đậm, thoạt nhìn cũng không phải người tốt.

Tôi mở miệng và phát ra âm thanh “Ahhhh” khàn khàn.

Cô ấy cau mày ngồi xổm xuống đỡ tôi dậy, sau khi nhìn những vết sẹo trên người và mặt tôi, cô ấy lập tức hỏi: “Cô bị sao vậy? Sao lại bị thương nặng như vậy?”
Tôi không thể trả lời cô ấy, chỉ có thể mở miệng, cắn quần áo của cô ấy và không ngừng xé.

Tôi không biết liệu cô ấy có hiểu những gì tôi nói hay không.

Nhưng cô ấy không vứt mà còn tôi lên xe.

Tôi được đặt ở sau, toàn thân yếu ớt dựa vào ghế.

“Tính ra hôm nay cô may mắn mới gặp được Vũ Khả Hân tôi đấy, hôm nay tôi sẽ làm người tốt đưa cô về.”
Vũ Khả Hân lẩm bẩm nói với tôi.

Tôi cảm kích nhìn Vũ Hân, cuộn tròn thân thể đầy mệt mỏi.

“Cô tên Có chuyện gì xấu xảy ra vậy? Mặt cô bị sao vậy? Sao cô lại bị nhiều vết thương như vậy? Hơn nữa, cô có bị câm không? Có chuyện gì với những vết sẹo trên người cô vậy? Sao cô lại lăn từ trên núi xuống? Có phải có người làm hại cô không?”
Vũ Khả Hân hỏi rất nhiều câu trong một hơi, nhưng tôi không có cách nào trả lời được, Đầu tôi choáng váng, không biết có phải do cơn mưa tối qua không, lúc này cả người tôi đều choáng váng mơ hồ.

“Đừng sợ, hiện tại cô đã an toàn, tuy rằng tôi không phải người tốt, nhưng nhìn cô đáng thương như vậy, tôi sẽ cứu cô.”
Cảm ơn…
Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng của người phụ nữ xinh đẹp, và cuối cùng ngất xỉu trong xe của cô ấy.

“Mẹ ơi mẹ ơ..”
Bánh Gạo… Bánh Gạo đừng đi.

“Huỳnh Bảo Nhi, Huỳnh Bảo Nhi.”.

Truyện Võng Du

Trần Thanh Vũ… Đừng đi, đừng đi.

“Bảo Nhi.”
Bố mẹ ơi… mọi người cũng muốn bỏ rơi con sao?
Không… người phụ nữ đó là giá, đừng tin người phụ nữ đó, bố me… “Tỉnh rồi à?” Tôi kinh hoàng mở mắt ra và nghe thấy một giọng nói nhẹ nhõm và vui vẻ.

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và quý phái của Vũ Khả Hân.

Cô ấy có vẻ hài lòng với màu đen, mặc áo sơ mi đen và quần âu đen, cả người trông thật quyến rũ thu hút người khác.

“Đừng nên cử động, có bị thương rất nặng, cơn sốt vừa mới hạ, miệng vết thương còn chưa đóng vảy, cần phái tịnh dưỡng một thời gian.

Thấy tôi chật vật đứng dậy, Vũ Khả Hân lập tức vươn tay ẩn vào vai tôi.

Tôi nhìn Vũ Khả Hân, chớp mắt và muốn cảm ơn cô ấy.

“Cô đang cảm ơn tôi sao?” Dường như Vũ Khả Hân hiểu những gi tôi đang nói và khẽ mim cười.

Tôi gật đầu, mở miệng và la lên “Ahhhh”.

Nghe những tiêng ah ah ah ah, tôi không khỏi bực bội.

Tôi không nói được, làm sao tôi có thể nhờ Vũ Khả Hân đưa tôi về được? Làm sao để đi tìm Trần Thanh Vũ đây? Thành phố Đà Lạt ở rất xa thủ đô.

Dù sao thì đây là vùng núi và hơi héo lánh.

Lê Minh Quang thực sự đã có một kế hoạch chu đảo để đưa tôi đến một nơi xa như vậy, tôi không biết anh ta đã làm như thế nào.

“Những ngày này cô có thể yên tâm ở lại nhà tôi.

Bây giờ tôi phải đi ra ngoài làm việc.

Cô ngoan ngoãn nằm trên giường đừng cử động, nếu không vết thương của cô sẽ không lành, biết không?” Vũ Khả Hân hất mái tóc xoăn của mình và nói với tôi.

Tôi gật đầu, nhìn Vũ Khá Hân rời đi, rồi nhắm mắt ngủ.

“Dương Đức Trung, cho em một chút nữa đi.” “Khả Hân, hôm nay em hơi kỳ lạ đấy, trước đây không phải em không muốn phóng ra sao.”
“Thắng khổn, nhẹ một chút… aa..”
Tôi bị đánh thức bởi một loạt âm thanh mơ hồ khác thường.

Tôi bối rối mở to mắt, nhìn về phía phòng khách cách đó không ха.


Bởi vì cửa mở, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng người đang quấn quýt dây dưa trên sàn nhà.

Khi tôi có thể nhìn thấy hai người họ đang làm gì, khuôn mặt của tôi đỏ bừng lên.

Đó là Vũ Khả Hân và một người đàn ông vạm vỡ… đang làm chuyện ấy.

Tôi ngượng ngùng lắc đầu, hai gò má nóng bừng như lửa đốt.

Không biết qua bao lâu, đôi nam nữ kia mới dừng hoan ái.

Tôi nghe thấy Vũ Khả Hân tức giận đẩy người đàn ông ra khỏi người mình và nói rằng: “Kết thúc, anh có thể đi rồi.” ”
Khả Hân, vất vả lắm anh mới rảnh rỗi qua đây với em, em thật là tàn nhẫn.”
“Dương Đức Trung, giữ lại mấy lời ngon ngọt đó để nói với mấy đứa con gái mới lớn đi, chúng ta chỉ là quan hệ trên giường thôi.”
Không hiểu sao giọng nói mệt mỏi của Vũ Khả Hân khiến tôi căng thẳng.

“Thật là không đáng yêu chút nào.

Được rồi, anh đi trước, em tự lo cho mình nhé.”
Tôi nghe thấy giọng nói bất lực của người đàn ông, tiếp theo là loạt âm thanh sột soạt, hẳn là Dương Đức Trung đang mặc quần áo.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, và ngay sau đó tôi lại nghe thấy tiếng bước chân.

“Cô đã thấy hết rồi à?”
Giọng nói khản tiếng độc đáo của Vũ Khả Hân khiến người ta bất giác mê mẩn.

Tôi lúng túng mở mắt ra và nhìn Vũ Khả Hân, miệng tôi khẽ mấp máy, và tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó bừng của Vũ Khả Hân.

Sau khi cô ấy lấy một bao thuốc lá dành cho phụ nữ trên bàn và châm thuốc một cách điêu luyện, cô ấy phun khỏi vài vòng và nói với tôi: “Người đàn ông đó là một trong những kim chủ của tôi.” Kim chủ?
Chẳng lẽ Vũ Khả Hân được người ta bao nuôi sao?
Tôi mở to mắt nhìn Vũ Khả Hân.

Dường như Vũ Khả Hân nhìn ra được tôi đang nghĩ gì trong lòng, cười nhẹ một tiếng, gõ vào đầu tôi, lắc đầu nói: “Tôi không phải được người ta bao nuôi, cô cảm thấy nhà cửa của tôi giống như được bao nuôi lắm sao?”
Tôi lắc đầu.

Nhà của Vũ Khả Hân hơi dột nát hoang tàn, có lẽ cuộc sống của Vũ Khả Hân không được tốt lắm phải không? “Tôi là một đứa trẻ mồ côi.

Tôi được một gái điểm nhận nuôi khi còn rất nhỏ.


Tôi theo bà ấy để học cách quyển rũ và phục vụ đàn ông.

Dần dần, tôi kế thừa bát cơm của bà ấy”.

Vũ Khả Hân di chuyển ghế ngồi bên mép giường của tôi, như đang hồi ức, chậm rãi nói với tôi: “Lần đầu tôi tiếp khách là khi tôi mười lăm tuổi.

Lúc đó tôi không biết gì cả.

Mẹ nuôi của tôi nói cho tôi biết tôi phải làm như thế nào.

Sau ngày hôm đó, tôi bắt đầu tiếp những người đàn ông khác nhau, già có, trẻ có, còn có cả biến thái, cũng có nhiều người đàn ông lành, tôi như con thoi đu đưa với những người đàn ông đó và dùng thân xác để kiếm tiền.”
Khi Vũ Khả Hân chớp mắt hài lòng, những làn khói thuốc lượn lờ quanh má cô ấy.

Tôi nhìn khuôn mặt của Vũ Khả Hân, trong lòng khẽ run lên.

Cuộc sống của Vũ Khả Hân rất lận đận, không hiểu sao lại khiến người ta đau lòng, chắc hẳn cô ấy cũng rất đau khổ, phải không?
“Năm 22 tuổi, tôi gặp một người đàn ông, một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm, dàng khác thường.

Anh ấy rất tốt với tôi.

Anh ấy hơn tôi mười tuổi, tôi vô cùng yêu anh ấy.

Mẹ nuôi của tôi từng nói, những người như chúng tôi ngàn vạn lần đừng thật tâm thật lòng, nhưng mà tôi không làm được.

Tôi bị cám dỗ trước sự dịu dàng của người đàn ông đó, tiền tôi kiếm được đều đem cho người đó.

Sau đó, người đàn ông đó rời đi, sau một thời gian dài tìm kiếm, một năm sau tôi mới tìm được anh ta.

Tôi rất vui mừng và chào anh ta nhưng anh ta lại chán ghét nói rằng không biết tôi.

Tôi không cam lòng nên đã đi điều tra, lúc đó tôi mới biết người đàn ông này đã có vợ con lâu rồi.

Sở dĩ anh ta ở cạnh tôi là vì tôi quá ngu ngốc, anh ta muốn gat tiền của tôi, cuối cùng người phụ nữ ngu ngốc như tôi vừa hầu hạ anh ta trên giường mà anh ta không cần trả tiền.

Khi Vũ Khả Hân nói điều này, một chút hận thù hiện lên trong mắt ấy.

Tôi nhìn vào mặt Vũ Khả Hân, cố gắng an ủi cô ấy, nhưng không có cách nào.

“Anh ta không biết rằng lúc đó tôi đã sinh cho anh ta một đứa con trai.

Tôi không cam tâm nên đã ôm con và đến nhà anh ta.

Thực ra tôi chỉ muốn hỏi tại sao lại đối xử với tôi như thế này, nhưng vợ anh ta xuất hiện, giật tóc tôi, mắng chửi tôi là đồ con giáp thứ mười ba, thượng chân hạ tay với tôi.

Mọi người đi đường nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, và cuối cùng, con trai tôi vô tình bị họ làm bị thương và đã chết.

Không ai để ý đến mẹ con chúng tôi, chính Dương Đức Trung đã cứu chúng tôi, nhưng cuối cùng con tôi vẫn chết.


Dương Đức Trung đưa tôi về đây, tôi tiếp tục bắt đầu công việc trước đây, quên đi ký ức đau buồn.

Vũ Khả Hân ngẩng đầu, giữa hai lông mày quyến rũ có chút lång lơ: “Dương Đức Trung là trùm sò ở đây, có thể coi là trùm xã hội đen, hiện tại tôi là người phụ nữ của anh ta, nhưng chỉ là phụ nữ kiểu tình nhân thôi, chúng tôi đã ở bên nhau năm năm rồi.

Anh ta có vợ con rồi, không phải cô đang coi thường tôi chứ?”
Tôi lắc đầu, nghĩ rằng mọi chuyện phát triển tới nước này cũng không thể đổ lỗi cho Vũ Khả Hân được.

“Tôi muốn sống, tôi nhất định phải sống” Vũ Khả Hân nhìn tôi, thán nhiên nói.

“Tôi cũng vậy, tôi nhìn thấy ý chí sinh tồn trong mắt cô, nên tôi đã cứu cô, tôi biết cô cũng rất muốn sống, tôi không biết tại sao cô lại trở nên như thế này, nhưng tôi biết cô rất muốn sống.”
Câu nói của Vũ Khả Hân khiến vành mắt của tôi đỏ hoe.

Những gì Vũ Khả Hân nói là đúng, tôi muốn sống.

“Cô không nói được, tay cũng không cử động được.

Tôi không biết tên của cô là gì, hay tôi gọi cô là Vân Hạ đi.

Tôi thích nhất mùa hè, nên gọi cô là Vân Hạ, cô thấy thế nào?”
Tôi gật đầu và không hề từ chối.

Vũ Khả Hân đã nói với tôi rất nhiều điều.

Cô ấy nói rằng giờ cô ấy là công chúa của con phố giải trí ở đây.

Cô ấy là một phụ nữ rất nổi tiếng, nhiều người sẽ tìm kiếm cô ấy.

Cô ấy chỉ muốn sống và không muốn nói về tình cảm.

Cô ấy cũng nói với tôi rằng Dương Đức Trung thực sự thích thân thể của cô ấy, giữa bọn họ chỉ là giao dịch tiền bạc.

Tôi hỏi cô ấy bằng ánh mắt của mình, nếu yêu Dương Đức Trung, cô ấy có giẫm lên vết xe đổ, lặp lại những sai lầm trước đây không?
Cô ấy nói với tôi một cách rất chắc chắn rằng trái tim cô ấy đã chết, cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ yêu đàn ông, sẽ chỉ lợi dụng đàn ông mà thôi.

Đây là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, tôi rất thích tính cách của Vũ Khả Hân vì cô ấy dám yêu dám hận và mạnh mẽ hơn tôi.

Cô ấy đã chăm sóc tôi rất cần thận trong khi tôi đang hồi phục chấn thương.

Ngoài việc đi làm hàng ngày, khi về cô ấy sẽ cho tôi ăn một thứ gì đó.

Sau khi sức khỏe của tôi tốt hơn, tôi có thể ra khỏi giường và đi lại.

Tuy nhiên, tôi không thể giúp Vũ Khả Hân bất cứ việc gì, dần dần tôi có thể cử động tay nhưng không thể cầm nắm đồ vật, Vũ Khả Hân nói, cứ từ từ rồi mọi thứ sẽ trôi qua.

Tôi cũng tin rằng mọi thứ sẽ nhanh chóng trôi qua..

Bình Luận (0)
Comment