Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 472


Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa đau đớn không chịu nổi.

“Phan Huỳnh Bảo không phải cũng đã lên giường với Vũ Phương Thùy rồi sao? Lê Châu Sa, em với tôi ở cùng nhau thì tủi thân như vậy à?” Nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Lê Châu Sa, đáy lòng Trương Thiên Toàn đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Ở bên cạnh anh ta khiến Lê Châu Sa phải đau khổ như thế sao? Lê Châu Sa không muốn ở bên cạnh anh ta đến thế sao?
“Xin anh… hãy để cho tôi được yên” Lê Châu Sa buông tay xuống, sắc mặt nhợt nhạt nói với Trương Thiên Toàn bằng giọng nói khàn khàn.

Bây giờ cô ấy chỉ muốn yên tĩnh một chút, chỉ muốn một mình, không muốn nghĩ gì cả.

Trương Thiên Toàn khẽ nhíu mày, anh ta nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào rồi mới nói với Lê Châu Sa: “Lê Châu Sa, em ở bên tôi đi, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn, Phan Huỳnh Bảo có thể cho em cái gì tôi cũng đều có thể.

Em và Phan Huỳnh Bảo đã không có khả năng ở bên nhau nữa rồi, anh ta có Vũ Phương Thùy, em cũng đã lên giường cùng tôi rồi, em nghĩ có người đàn ông nào có thể chịu được khi nhìn thấy người phụ nữ của mình ở trên giường cùng người đàn ông khác không?”
“Cút.” Lê Châu Sa cầm lấy chiếc gối ở bên cạnh hung ác ném thẳng vào mặt Trương Thiên Toàn.

Đôi mắt u ám quỷ dị của anh ta nhìn dáng vẻ tức giận bực bội này của Lê Châu Sa thì cuối cùng cũng chịu rời đi.

Sau khi Trương Thiên Toàn rời khỏi đây, Lê Châu Sa ôm lấy cơ thể mình khóc òa lên.

Tại sao lại phát sinh loại chuyện này cơ chứ? Rốt cuộc là tại sao?
“Bốp.” Sau khi trở về biệt thự, Trương Thiên Toàn lập tức cho người mang Vũ Phương Thùy đến.

Vừa nhìn thấy cô ta, Trương Thiên Toàn đã hung hăng tát một cái rất mạnh vào khuôn mặt đó.

Vũ Phương Thùy hoàn toàn bị cái tát vừa rồi của Trương Thiên Toàn làm cho ngơ ngẩn.

Cô ta đưa tay lên xoa xoa má mình, nhìn cặp mắt hung ác đỏ ngầu của anh ta không dám hé răng nói nửa lời.

“Cô dám xuống tay với Lê Châu Sa?” Trương Thiên Toàn nhìn gò má sưng phồng của Vũ Phương Thùy, bước lên siết chặt cằm cô ta, lực tay càng ngày càng mạnh.

Sắc mặt Vũ Phương Thùy tái nhợt, cô ta dùng sức cuộn chặt nắm tay, cặp mắt đen tối đó hiện lên vẻ giễu cợt: “Anh đã nói sẽ giúp tôi có được Phan Huỳnh Bảo, chỉ cần có được Phan Huỳnh Bảo thì biện pháp gì cũng có thể.

Làm sao? Bây giờ anh đau lòng cho Lê Châu Sa à?”

Giọng nói của Vũ Phương Thùy bén nhọn khác thường giống như cô ta đang cười nhạo Trương Thiên Toàn vậy.

Trương Thiên Toàn yêu phải Lê Châu Sa, thật là đáng tiếc.

“Vũ Phương Thùy, cô nghe rõ cho tôi.

Tôi cấm cô động đến Lê Châu Sa, cô đã nghe rõ hay chưa?” Trương Thiên Toàn siết nhẹ cổ của Vũ Phương Thùy, dồn cô ta vào bức tường phía sau lưng, ánh mắt đỏ rực lạnh lùng khát máu.

Vũ Phương Thùy bị vẻ mặt kinh khủng của Trương Thiên Toàn dọa sợ.

Cô ta khó chịu giãy giụa cơ thể muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Trương Thiên Toàn nhưng sức mạnh của anh ta quá lớn, cô ta căn bản không thể nhúc nhích gì được.

Không biết bị Trương Thiên Toàn siết chặt trên tường đến bao lâu, dường như đến lúc Vũ Phương Thùy không chịu nổi nửa thì đau đớn mở miệng ho khan..

“Buông tay… buông tôi ra… buông ra.

Vũ Phương Thùy cố gắng mở miệng nói.

“Đây mới chỉ là một bài giáo huấn cho cô thôi, nếu sau này cô vẫn sống chết dùng loại biện pháp này tổn thương đến Lê Châu Sa thì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.

Trương Thiên Toàn lạnh lùng nhìn dáng vẻ đau đớn thống khổ sắp không chịu nổi nữa của Vũ Phương Thùy bèn buông tay ra, ném cô ta sang một bên.

“Khụ khụ khụ… Vũ Phương Thùy vô cùng thê thảm ôm lấy cổ họng đau nhức của mình, liên tục ho khan.

Nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ của Vũ Phương Thùy, vẻ mặt của Trương Thiên Toàn cũng không hề có một chút độ ấm.

“Trương Thiên Toàn, anh đã yêu Lê Châu Sa rồi đúng không?” Sau khi ổn định lại tinh thần, Vũ Phương Thùy loạng choạng cơ thể từ mặt đất đứng dậy.

Vẻ mặt của cô ta chế giễu nhìn Trương Thiên Toàn, điên cuồng cười nhạo.

Trương Thiên Toàn nhíu này nhìn Vũ Phương Thùy đang cười điên cuồng như một bà điên, vẻ mặt cũng không có biểu cảm gì khác thường.


“Mấy người đều thích Lê Châu Sa, tại sao lại thích Lê Châu Sa? Lê Châu Sa thì có điểm gì tốt? Lê Châu Sa, cô ta đã biến tôi thành như thế này, anh lên giường cùng tôi, cô ta có biết không? Ha ha ha…”
“Câm miệng cho tôi.” Trương Thiên Toàn nghe thấy tiếng cười điên cuồng man rợ của Vũ Phương Thùy, vẻ mặt vốn dĩ không có biểu cảm gì của anh ta đã lạnh đi vài phần.

“Câm miệng? Tại sao tôi phải câm miệng? Tôi vẫn nói đấy, anh sợ rồi sao? Anh sợ Lê Châu Sa biết anh là loại người gì sao? Anh sợ Lê Châu Sa biết anh với tôi hợp tác với nhau, biết anh và tôi muốn phá hoại tình cảm của bọn họ sao? Anh đừng quên, tất cả những việc tôi làm đều có một phần là của anh, tổn thương Lê Châu Sa cũng có phần của anh.

Trương Thiên Toàn, anh xem anh dạy tôi nếu muốn có được thứ gì đó thì không được từ chối bất kỳ thủ đoạn nào nhưng mà bây giờ anh lại đang thiếu quyết tâm đấy.”
Vũ Phương Thùy cười lạnh một tiếng, giễu cợt nhìn Trương Thiên Toàn.

Khuôn mặt của Trương Thiên Toàn trở nên âm trầm đáng sợ.

Anh ta lại tiến lên, tiếp tục siết chặt cổ Vũ Phương Thùy, ánh mắt dọa người nói: “Cô im miệng cho tôi, cô có tin không, cười thêm một tiếng tôi lập tức bóp chết cô.”
Vũ Phương Thùy nhìn Vẻ mặt âm độc đáng sợ của Trương Thiên Toàn nhưng vẫn giữ biểu cảm như thường, giễu cợt nhìn anh ta, trên gương mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào: “Anh muốn bóp chết tôi? Vậy thì ra tay đi, anh thật sự nghĩ là tôi sợ sao?”
“Vũ Phương Thùy” Lời thách thức của Vũ Phương Thùy đã kích thích đến Trương Thiên Toàn, khuôn mặt của anh ta rét lạnh thêm vài phần, ánh mắt vô cùng âm độc.

Không khí xung dần dần đặc lại, nhiệt độ từ từ hạ thấp xuống, ngón tay Trương Thiên Toàn càng dùng thêm sức mạnh như thể sắp bóp chết Vũ Phương Thùy.

Cũng không biết bao lâu sau, Trương Thiên Toàn mới buông cô ta ra, căng thẳng nghiến răng nói: “Chuyện đã đi tới bước đường này, Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo chắc chắn sẽ không thể nào ở bên nhau được nữa.

Cô muốn làm như thế nào thì tùy cô, chỉ cần không tổn thương đến Lê Châu Sa là được.”
Anh ta muốn Lê Châu Sa là người phụ nữ của mình, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào tổn thương đến cô ấy.

Vũ Phương Thùy giễu cợt nhìn Trương Thiên Toàn, đôi môi tái nhợt nhếch lên: “Trương Thiên Toàn, tối hôm qua rốt cuộc anh và Lê Châu Sa có xảy ra chuyện gì hay không chính anh là người biết rõ.

Thật là đáng tiếc, đến cái mức này rồi mà còn không chịu chạm vào, tôi đúng là phải nhìn anh bằng cặp mặt khác.

Rõ ràng là khi đối phó với cô ta, Trương Thiên Toàn luôn hung ác như một loài dã thú hung hăng xé nát thân thể cô ta đau đớn vô cùng, Trương Thiên Toàn cũng chưa bao giờ thương hại cô ta dù chỉ là một chút nhưng khi đối mặt với Lê Châu Sa thì lại thể hiện hết mọi sự dịu dàng nhẹ nhàng ra bên ngoài, làm sao Vũ Phương Thùy lại không tức giận cho được chứ.

“Cút.

Anh ta lạnh lùng chỉ tay về phía cửa, giọng nói khát máu.


Vũ Phương Thùy liếc nhìn Trương Thiên Toàn thêm một cái bằng ánh mắt giễu cợt rồi lảo đảo thân thể rời đi.

Sau khi Vũ Phương Thùy rời đi, Trương Thiên Toàn cùng không khác gì một tên điên, đạp phá mọi thứ trên bàn dưới đất.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tràn ngập hơi thở đáng sợ và u ám, vô cùng gian xảo hung ác.

“Huỳnh Bảo, rốt cuộc là có chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy? Mấy tờ báo này rốt cuộc là có ý gì?” Hoàng Song Thư nhìn tờ báo ngày hôm nay, đúng là bị dọa không ít.

Tối qua cô cùng Trần Quân Phi muốn đi đến khách sạn Hòa Bình nhưng vừa đến cửa thì khôn biết có chuyện gì mà xuất hiện rất nhiều phóng viên, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng ở đây có sự xuất hiện của minh tinh nổi tiếng nào.

Cho nên Trần Quân Phi mới dẫn Hoàng Song Thư rời khỏi đó rồi trở về nhà họ Trần.

Thật không ngờ, ngày hôm sau lại xuất hiện một bức ảnh giường chiếu của Lê Châu Sa cùng Trương Thiên Toàn, cạnh bên còn có khuôn mặt xanh mét của Phan Huỳnh Bảo.

Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi vội vàng đi tới nhà họ Phan, nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang ngồi trên ghế sô pha thì sốt ruột hỏi tới tấp.

Phan Huỳnh Bảo từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi, đôi mắt màu xanh lục bảo của anh ấy không hề có chút độ ấm nào, cơ thể bắt đầu lắc lư.

“Không có ý gì cả.” Phan Huỳnh Bảo cười nhẹ một tiếng, đưa tay lay nhẹ vào huyệt thái dương.

Hoàng Song Thư nhìn thấy dáng vẻ bị thương này của Phan Huỳnh Bảo thì không khỏi thở dài một hơi.

“Huỳnh Bảo, nói cho bọn chị biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn…
“Em nói rồi, không có chuyện gì xảy ra cả.

Chị dâu, chị đừng hỏi nữa.” Phan Huỳnh Bảo nghe thấy hai chữ Lê Châu Sa thì phản ứng vô cùng dữ dội.

Anh ấy kìm nén lửa giận, hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói với Hoàng Song Thư.

Nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của người đàn ông, vốn dĩ cô còn muốn nói gì đó nhưng lại không thể tiếp tục mở miệng được.

Hoàng Song Thư chỉ biết cười khổ lắc lắc đầu, đành phải cùng Trần Quân Phi rời khỏi nhà họ Phan.

Khi ngồi trong xe, những ngón tay của Hoàng Song Thư vẫn gắt gao nắm chặt vào nhau, sắc mặt trắng bệch.

Biểu cảm của Hoàng Song Thư khiến Trần Quân Phi ở bên cạnh cũng chỉ biết lắc đầu bất lực, anh cầm lấy tay cô an ủi: “Đừng lo lắng, anh tin cậu ấy sẽ bước ra được.”

Hoàng Song Thư chớp chớp mắt nhìn Trần Quân Phi nói: “Tại sao lại xảy ra loại chuyện này được? Lê Châu Sa làm sao lại…
“Được rồi, không cần lo lắng cho hai người họ nữa.

Huỳnh Bảo chắc chắn sẽ có cách, nhất định có thể bước ra khỏi nỗi đau này.

Cậu ấy là con trai của Phan Huỳnh Đức, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại được chứ.” Trần Quân Phi nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Hoàng Song Thư thì chỉ biết lắc đầu an ủi.

“Em… chỉ là trong lòng rất khó chịu.

Em phải đi hỏi Lê Châu Sa cho rõ ràng, em phải biết rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào.”
Đối mặt với sự cố chấp của Hoàng Song Thư, Trân Quân Phi cũng không biết phải làm sao đành phải làm theo lời cô.

Trân Quân Phi đưa Hoàng Song Thư đến trước cửa biệt thự của Trương Thiên Toàn thì quay xe trở về công ty.

Hoàng Song Thư hỏi mấy người vệ sĩ xem Lê Châu Sa đã trở vê chưa thì vệ sĩ lắc đầu tỏ ý Lê Châu Sa vẫn chưa quay lại.

Cô biết Sau khi Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo ly hôn, cô ấy vẫn luôn sống trong biệt thự của Trương Thiên Toàn.

Cô vốn tưởng rằng Lê Châu Sa chắc chắn đã trở vê rồi, xem ra chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hoàng Song Thư đứng ở trước cửa biệt thự chờ Lê Châu Sa trở về, đợi một lúc lâu vẫn không có một chiếc xe nào tới đành phải lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy.

Cô cứ tưởng rằng Lê Châu Sa sẽ không nhận điện thoại, nhưng không ngờ điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy.

“Lê Châu Sa, là chị dâu, em bây giờ đang ở đâu?”
Điện thoại vừa hiển thị có người bắt máy, Hoàng Song Thư lập tức hỏi dồn dập.

Giọng nói của Lê Châu Sa khàn khàn, trâm thấp nói: “Chị dâu… em…
đang ở Hòa Bình, chị có thể đến đây không?”
Hoàng Song Thư bị hơi thở mong manh của Lê Châu Sa dọa sợ,côlập tức gọi xe đến Hòa Bình, tìm được phòng của cô ấy thì nhanh chóng tiến vào.

Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy sau khi mở cửa là một Lê Châu Sa đang ngồi bên cửa sổ.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu trắng, nước da trắng như tuyết nhìn vô cùng bi thương mà xa cách.

Dáng vẻ này của Lê Châu Sa thực sự làm cho Hoàng Song Thư cảm thấy hoảng sợ..

Bình Luận (0)
Comment