Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 473


“Châu Sa, em làm sao vậy?” Hoàng Song Thư bước tới, lo lắng nắm lấy cổ tay lạnh ngắt của Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng vô hồn kèm theo một chút bi thương khổ sở.

“Chị hai, chị nhìn thấy hết rồi phải không?”
Tin tức hôm nay đều là về Lê Châu Sa, Trương Thiên Toàn, và Phan Huỳnh Bảo.

Hoàng Song Thư gọi cho cô ấy nên chắc hẳn đã xem nội dung trên báo rồi.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao trên báo lại nói em ngủ với Trương Thiên Toàn? Châu Sa, em có gì ủy khuất không, nói chị nghe đi, chị nhất định sẽ giúp em.” Hoàng Song Thư đỡ Lê Châu Sa với vẻ mặt lo lắng.

“Em… đã ngủ với Trương Thiên Toàn, Huỳnh Bảo… đã biết rồi.” Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư với đôi mắt trống rỗng và nói với một nụ cười chua xót đau khổ.

“Sao lại như vậy? Có phải Trương Thiên Toàn cưỡng ép em không? Đừng sợ, bây giờ chị sẽ đi tìm Trương Thiên toàn tính sổ.”
Hoàng Song Thư tin rằng Lê Châu Sa sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, nếu chuyện này không phải do Lê Châu Sa tự nguyện làm thì chính là do Trương Thiên Toàn cưỡng ép.

Hoàng Song Thư tức giận đến mức muốn lao đến đá mạnh vào hạ bộ của Trương Thiên Toàn, như vậy mới có thể trút hết giận.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hoàng Song Thư, khỏe môi Lê Châu Sa khẽ giật giật.

Cô ấy lộ ra ánh mắt đau khổ, lắc đầu nói: “Không phải… Chị hai, tối hôm qua em bị người ta chuốc thuốc, Trương Thiên Toàn đến cứu em, sau đó em… coi Trương Thiên Toàn là Phan Huỳnh Bảo.”
“Vậy… hai người.” Sau khi Hoàng Song Thư nghe lời này, cô cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát.

Cô còn nghĩ rằng chuyện này chắc chắn là một sự hiểu lầm.

Nếu chỉ là hiểu lầm, cô cũng có thể nói chuyện với Phan Huỳnh Bảo, giúp hai người họ hàn gắn.

Nhưng chuyện phát triển tới nước này, Hoàng Song Thư cũng không biết làm sao cả.

Lê Châu Sa không nói lời nào, chỉ hướng đôi mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng Hoàng Song Thư khó tránh khỏi khó chịu với dáng vẻ hốc hác của người phụ nữ này.

Cô duỗi tay ra, nắm lấy tay Lê Châu Sa, trầm giọng nói: “Châu Sa, em nói cho chị biết, em có còn yêu Huỳnh Bảo không?”
Yêu thì làm sao mà không yêu thì làm sao? Trong cuộc đời mình, cô chỉ yêu một người đàn ông tên Phan Huỳnh Bảo.

“Không xứng… chị dâu, em… không xứng.”
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư và tự lẩm bẩm.

“Không, Huỳnh Bảo sẽ không để ý chuyện đó đâu.


Chỉ cần chúng ta giải thích với Huỳnh Bảo, cậu ấy sẽ hiểu.

Huỳnh Bảo cũng yêu em, cậu ấy sẽ không bận tâm đâu.” Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lê Châu Sa, sốt ruột nói.

Lê Châu Sa yếu ớt nhìn Hoàng Song Thư: “Chị hai, em muốn trở về, chị đưa em về nhà họ Trần được không?”
“Được, chị sẽ đưa em về ngay.

Bây giờ em đừng nghĩ ngợi gì nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”
Hoàng Song Thư bối rối gật đầu, đỡ Lê Châu Sa rời khỏi khách sạn.

Việc Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn ngủ ở khách sạn đã thống trị toàn bộ các tờ báo trên mạng.

Mọi người đều biết Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn đã lên giường, và Phan Huỳnh Bảo cũng xuất hiện ở đó.

Mọi người đều thầm suy đoán liệu Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo có thể tái hợp hay không, và chuyện tình cảm của hai người Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn đã bị bàn tán ồn ào trong hai ngày qua.

Nhà họ Trần.

Trần Thanh Thảo không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, cô bé vẫn muốn thuyết phục Lê Châu Sa để Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo ở bên nhau lần nữa, nhưng theo tình hình hiện tại, chuyện này dường như là không có khả năng.

Trần Thanh Thảo đã xin phép nghỉ học ở trường, mỗi ngày đều ở bên cạnh Lê Châu Sa.

Hai ngày qua tình hình của Lê Châu Sa không ổn định, thường ngồi thất thần trước cửa sổ sát đất.

Đôi khi, có người nói chuyện với cô ấy, Lê Châu Sa cũng không hề chú ý đến.

Từ hôm đó đến nay, Phan Huỳnh Bảo cũng không xuất hiện ở nhà họ Trần, cũng không có ai liên lạc được với Phan Huỳnh Bảo.

Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư rất lo lắng sốt ruột nhưng cũng không biết phải làm sao.

“Chị ba, salad trái cây hôm nay rất ngon.

Trước đây không phải chị rất thích ăn món salad trái cây này sao?
Chị muốn ăn không?” Trần Thanh Thảo ngồi xổm bên cạnh Lê Châu Sa, trên tay cầm một chén salad, nhỏ giọng dò hỏi.

Lê Châu Sa chỉ khẽ đảo mắt, liếc nhìn Trần Thanh Thảo, rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Bộ dạng này của Lê Châu Sa càng khiến Trần Thanh Thảo thêm lo lắng.

Cô sốt ruột nói: “Chị ba, chị đừng như vậy, nhìn chị như thế này Gạo Tẻ sợ lắm.”

“Gạo Tẻ, em có thể giúp chị một việc được không?”
Từ khi trở về nhà họ Trần, Lê Châu Sa vẫn không nói chuyện, cho dù là Trần Quân Phi hay Hoàng Song Thư đang nói chuyện với cô ấy, Lê Châu Sa vẫn như một con rối không có linh hồn, hai mắt cứ ngây ra đờ đẫn.

Bây giờ cuối cùng Lê Châu Sa cũng chịu nói, đương nhiên Gạo Tẻ rất vui vẻ gật đầu.

“Chị ba, chị muốn làm gì? Gạo Tẻ sẽ giúp chị.”
“Mua cho chị một vé xe.”
Lê Châu Sa đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn Gạo Tẻ.

Hai chữ vé xe khiến Trần Thanh Thảo nhất thời hoảng sợ.

Cô nhéo nhéo lòng bàn tay, khẩn trương nói: “Chị ba… tại sao… sao lại muốn mua vé xe?”
Lê Châu Sa hướng ánh mắt lạnh băng nhìn ra ngoài cửa sổ, làn da trắng sứ mềm mại dưới ánh mặt trời càng lộ ra vẻ yên bình.

“Chị muốn rời khỏi đây.”
Có lẽ, chỉ có rời đi thì mới không còn đau khổ như vậy.

Trong lòng Lê Châu Sa đã suy nghĩ như thế.

“Chị ba không cần anh ba nữa sao?” Đôi mắt Trần Thanh Thảo dần đỏ lên.

Phan Huỳnh Bảo rất yêu Lê Châu Sa và Lê Châu Sa cũng yêu Phan Huỳnh Bảo, tại sao hai người họ lại đi đến tình trạng này?
“Giúp chị đi.

Lê Châu Sa không trả lời câu hỏi của Gạo Tẻ, chỉ lạnh nhạt phun ra ba chữ Cuối cùng Trần Thanh Thảo cũng đồng ý, cô giúp Lê Châu Sa mua vé đi đến một vùng núi của Cao Bằng.

Cao Bằng là một tỉnh ở vùng núi cao phía bắc rất nghèo, kinh tế và giao thông đi lại rất lạc hậu.

Lê Châu Sa là con gái chân yếu tay mềm, cô chạy đến nơi đó, e rằng sẽ phải chịu cực khổ.

Trần Thanh Thảo bảo Lê Châu Sa đừng đến Cao Bằng, nhưng cô ấy đã quyết định rồi.

Gạo Tẻ hoàn toàn không thể thay đổi quyết định của Lê Châu Sa.

Vào buổi tối, Trần Thanh Thảo đến phòng của Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư, nói với họ về quyết định của Lê Châu Sa.

Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư nhìn nhau, sắc mặt cũng dần trở nên mờ nhạt xấu xí.


“Châu Sa muốn rời thủ đô, rời khỏi nơi buồn bã này.”
Một lúc lâu sau, Hoàng Song Thư mới cất tiếng nói.

“Chị hai, chúng ta thật sự phải trơ mắt nhìn chị ba đi sao? Em mua vé xe cho chị ấy là ba ngày nữa.

Ba ngày nữa chị ba sẽ đi bằng xe khách, em không thuyết phục được chị ba, cho nên… Trần Thanh Thảo nhìn Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Anh vẫn chưa tìm thấy Huỳnh Bảo sao?” Hoàng Song Thư cau mày, nhìn Trần Quân Phi và hỏi.

Trần Quân Phi ấn huyệt thái dương khó chịu của mình với vẻ u sầu nói: “Anh đã bảo Minh Cường cho người đi tìm, nhưng… kết quả vẫn là…”
Phan Huỳnh Bảo cố ý muốn trốn tránh mọi người, đương nhiên người của Trần Quân Phi không thể tìm ra.

“Không tìm được Huỳnh Bảo, vậy ai sẽ ngăn cản Châu Sa rời đi đây?”
Lúc này Hoàng Song Thư thực sự rất lo lắng, cô không thể trơ mắt nhìn Lê Châu Sa rời khỏi thủ đô được.

Cô hy vọng rằng Phan Huỳnh Bảo có thể xuất hiện và ngăn Lê Châu Sa rời đi.

Ba ngày sau, Lê Châu Sa chỉ mang theo một chút đồ đạc và một mình đặt chân lên xe.

Cao Bằng là một tỉnh cằn cỗi, không có sân bay, chỉ có xe khách, từ thủ đô đến Cao Bằng đi xe mất hơn chín tiếng, đây là lần đầu tiên Lê Châu Sa đi xe khách một mình như vậy.

“Cậu Phi, chúng tôi đã tìm thấy Cậu Bảo rồi.”
Cuối cùng, có người đã tìm thấy Phan Huỳnh Bảo.

Trần Quân Phi vội vàng đưa Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đến nghĩa trang.

Hóa ra những ngày này Phan Huỳnh Bảo đã ở nghĩa trang, trước bia mộ của Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức.

Anh ấy đang ngồi trước bia mộ của Huỳnh Bảo Nhi như một pho tượng, khuôn mặt nghiêm nghị đầy vẻ buồn bã, chiếc áo sơ mi đen trên người đã nhăn nhúm nhưng còn mang theo hơi thở buồn bã và phiền muộn khó tả.

Trần Quân Phi bước về phía trước với đôi mắt phức tạp, ngồi xổm trước mặt Phan Huỳnh Bảo, và thì thầm: “Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa đã đi rồi.”
Phan Huỳnh Bảo khẽ đảo mắt, anh nhìn Trần Quân Phi, đôi mắt mờ mịt xám xịt, lập lòe lên một chút ánh sáng.

“Nếu bây giờ em đến nhà xe thì có khi có thể đuổi kịp.”
Trần Quân Phi nhẹ nhàng nhìn Phan Huỳnh Bảo và nói.

“Châu Sa… Châu Sa…”
Đôi mắt Phan Huỳnh Bảo từ từ đỏ lên, anh ấy lảo đảo đứng dậy, khàn giọng và hét lên tên của Lê Châu Sa.

Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo lắc lư, Trần Quân Phi cũng không bước tới để đỡ Phan Huỳnh Bảo.

“Đừng đi… Châu Sa… Anh yêu em… thật sự rất yêu em.”
Cho dù Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không quan tâm, anh chỉ cần một mình Lê Châu Sa thôi.

“Huỳnh Bảo.” Hoàng Song Thư nhìn Phan Huỳnh Bảo lao đi như một con thú dữ, cô đưa tay ra muốn đỡ Phan Huỳnh Bảo, nhưng anh ấy đã biến mất trước mắt Hoàng Song Thư.


Cô nhìn theo bóng lưng Phan Huỳnh Bảo rời đi, trong mắt thoáng hiện lên một tia lo lắng.

“Anh hai, anh ba sẽ đuổi kịp chị ba không?” Dường như trong khoảnh khắc đó Trần Thanh Thảo đã trưởng thành hơn nhiều, cô gái ngây thơ kiêu ngạo kia rốt cuộc cũng dần trưởng thành rồi.

“Có thể, sẽ có thể.” Trần Quân Phi nắm lấy tay Hoàng Song Thư, nhìn về phía bầu trời cách đó không xa.

Huỳnh bảo, em phải đuổi theo Lê Châu Sa và cứu được hạnh phúc đấy.

Khi Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư trở vê nhà họ Trần, một cuộc gọi đến điện thoại di động của Trần Quân Phi.

Sau khi Trân Quân Phi trả lời cuộc gọi, toàn bộ sắc mặt của anh đều thay đổi.

“Quân Phi, xảy ra chuyện gì sao?
Huỳnh Bảo có đuổi kịp Châu Sa không?”
Hoàng Song Thư nhận thấy sắc mặt xấu xí của Trần Quân Phi, cô bước đến bên cạnh anh, lo lắng hỏi.

Trần Quân Phi câm điện thoại nhìn Hoàng Song Thư, đôi môi mỏng chậm rãi nhấch lên nói: “Huỳnh Bảo…
bị tai nạn.”
Chương 473: Anh thật sự rất yêu em Nửa năm sau, Cao Bằng.

Nơi này tuy rằng căn cỗi nhưng lại rất yên bình, Lê Châu Sa dân dần yêu thích cảm giác sống ở đây.

Phong tục dân gian ở đây rất mộc mạc, ở đây có nhiều dân tộc thiểu số, những người dân tộc này vẫn giữ được truyền thống trước đây, họ mặc trang phục dân tộc và nhảy múa quanh đống lửa vào ban đêm.

Lê Châu Sa làm giáo viên ở làng này, trẻ con ở đây rất thích Lê Châu Sa, người già trong làng cũng rất thích cô ấy, hễ có việc vui là giết lợn, cừu mang đến cho Lê Châu Sa ăn no nê.

Lê Châu Sa dần dần yêu mến nơi này.

“Cô giáo Sa, đây là thứ mà bố em bảo em đưa cho cô.

Ông ấy nói rằng cô bị cảm.

Cô uống một ít thảo dược này sẽ tốt hơn.” Một cậu bé kháu khỉnh đưa một gói thảo dược cho Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa mặc một chiếc váy trơn, ngũ quan xinh đẹp lại có vài phần dịu dàng.

“Giúp cô cảm ơn bố con nhé.”
Cậu bé cười toe toét, lộ ra một chiếc răng khểnh nhỏ xíu.

Lê Châu Sa đặt thảo dược xuống, câm sách giáo khoa định vào lớp, thầy hiệu trưởng bước về phía Lê Châu Sa với nụ cười trên môi.

“Cô giáo Sa, đây là giáo viên mà trường chúng ta vừa mới tới, sau này mọi người là đồng nghiệp, làm quen Chương 473: Anh thật sự rất yêu em một chút đi nhé.”
Nơi đây luôn thiếu giáo viên, dù chính sách ưu đãi tốt đến mấy thì những giáo viên bình thường cũng ngại đến nơi cằn cỗi xa xôi này..

Bình Luận (0)
Comment