Bây giờ đã có nguyên liệu, Lý Hiên định nấu một bữa thịnh soạn để chả mẹ và đám Tần Nguyệt được ăn một bữa ngon.
"Cứ làm như vậy đi!"
Sau khi đưa ra quyết định, Lý Hiên ngưng tụ mười giọt Tình Tự Chi Thủy, ném cho kim điêu.
"Thấy ngươi hiểu chuyện như vậy, từ nay về sau ngươi sẽ là thú cưng của ta, cái này cho ngươi."
Kéc kéc kéc!
Lôi Điện Kim Điêu ăn mười giọt Tình Tự Chi Thủy thì vui vẻ vô cùng, đôi mắt mờ đục trở nên sáng trong hơn rất nhiều, trí tuệ cũng được nâng cao.
Con hươu sao nhỏ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng chạy đến cạnh Lý Hiên, khẽ cọ vào người hắn.
Lý Hiên nhìn con hươu sao, suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Ngươi chưa hề lập công, theo lý thì không được lấy Tình Tự Chi Thủy. Nhưng vì ngươi bị thương nên cho ngươi một giọt."
Lý Hiên ngưng tụ một giọt Tình Tự Chi Thủy và đút cho hươu sao uống, mục đích là giúp nó khai mở linh trí.
Hươu sao uống giọt Tình Tự Chi Thủy này, hiển nhiên là nó ý thức được sự quý giá của thứ này, nên vui vẻ chạy nhảy trong sân, nó chạy vòng quanh Lý Hiên bảy tám vòng không chịu dừng lại.
"Được rồi, đi chơi đi, ta phải bắt đầu hầm xương rồi."
Lý Hiên thấy đôi mắt của hươu nhỏ đã trở nên linh động hơn, cảm thấy công dụng của Tình Tự Chi Thủy rất tốt, hắn nên chuẩn bị thêm Tình Tự Chi Thủy thì hơn.
Muốn có được Tình Tự Chi Thủy, thu thập cảm xúc là điều quan trọng nhất. Vì vậy Lý Hiên lấy hai cái nồi lớn, đặt trong sân rồi bắt đầu bận rộn.
Trong căn phòng dưới tầng hầm.
Lam bà bà đang giáo dục Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ, dạy họ làm thế nào để khiến thú cưng thức tỉnh nhanh hơn.
"Tiểu Hắc Hùng và Tiểu Hắc Miêu có huyết mạch thượng cổ rất, có thiên phú rất tốt, nhưng chúng không nên thức tỉnh giữa chừng tỉnh lại chạy đi ăn thịt. Mặc dù vị thịt rất ngon, nhưng không thể vì ăn thịt mà hủy hoại tương lai của mình. Ta hy vọng các ngươi dạy dỗ chúng thật tốt, đừng để chúng gián đoạn tiếp, phải thức tỉnh trước đã.” Lam bà bà dạy bảo.
"Nhưng... Nhưng đồ ăn sư tôn làm ngon như vậy, đừng nói là hai tiểu yêu thú, ngay cả chúng ta cũng không nhịn được." Tần Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Dù vậy cũng phải nhịn. Chỉ là thịt bình thường, ngon đến mấy cũng không đáng để hủy hoại tương lai. Các ngươi nhìn ta này, ta có thể nhịn được. Trước đó khi các ngươi ăn thịt nướng, ta thậm chí còn không ra ngoài, đây chính là rèn luyện ý chí, có hiểu không? ” Lam bà bà kiêu ngạo nói.
"Lam bà bà thật lợi hại, vậy mà lại có thể kháng cự được mùi thơm như vậy. Nếu là ta, ta chắc chắn sẽ không làm được." Tống Tiểu Mỹ cảm thán.
"Đó là đương nhiên, ý chí của ta đã được tôi luyện thành sắt. Đừng nói là đồ ăn chỉ nấu bằng nguyên liệu bình thường, cho dù nấu bằng nguyên liệu là yêu thú, ta cũng có thể nhịn được."
Lam bà bà kiêu ngạo nói tiếp, nhưng đang nói thì nàng cảm thấy mũi mình ngửi được mùi gì đó, không nhịn được hít hít.
Kết quả là vừa ngửi đã thấy không ổn.
Trong phút chốc, mùi thịt thơm thoang thoảng tràn vào mũi.
Mà theo thời gian trôi đi, mùi thịt càng ngày càng nồng hơn, khiến cho Lam bà bà vừa dứt lời đã ngây người tại chỗ.
"Thơm quá, nhất định là sư tôn đang nướng thịt, chúng ta mau đi ăn thịt nướng thôi." Tống Tiểu Mỹ nói xong vội vàng chạy ra khỏi tầng hầm.
Hai con tiểu yêu thú đang thức tỉnh cũng đồng loạt ngẩng đầu, soạt một cái nhảy ra ngoài, giống như thỏ, biến mất tăm mất dạng.
Dưới tầng hầm chỉ còn lại Lam bà bà và người khá ngoan ngoãn là Tần Nguyệt.
“Lam bà bà, ngươi đi ăn cùng với chúng ta đi, đồ ăn rất ngon.” Tần Nguyệt mời nói.
"Chuyện này, chuyện này..."
Lam bà bà ngập ngừng, không biết có nên đồng ý hay không.
Chủ yếu là nàng vừa mới nói bản thân ý chí kiên định, vốn không thèm để ý mùi thịt, kết quả là mùi thịt bay tới, còn thơm như vậy.
Nếu chính mình đi ăn thịt, vậy chẳng phải là những lời mình vừa nói chỉ là vô nghĩa?
Kết quả như vậy khiến Lam bà bà thật sự không biết giấu mặt đi đâu, chỉ có thể nuốt nước miếng, dối lòng nói: "Không cần, ta muốn rèn luyện ý chí, ngươi đi đi."
"Vậy... vậy ta đi đây. Nếu ngươi có đói thì ra ngoài ăn."
"Được, ngươi đi thôi."
Nhìn Tần Nguyệt rời đi, Lam bà bà hít một hơi thật sâu, muốn ổn định cảm xúc của mình.
Kết quả lại là hít một hơi mùi thức ăn thơm ngon, lập tức cảm thấy bụng đói cồn cào.
Không có cách nào, mùi thơm quá nồng, thậm chí còn thơm hơn thịt nướng ngày hôm qua, phải nói là mỹ vị nhân gian.
"Sao lại thơm như vậy? Khoan đã, chẳng lẽ nguyên liệu thay đổi rồi?"
Lam bà bà vội vã đi ra khỏi tầng hầm, còn chưa đi đến cửa sổ đã ngửi thấy mùi thơm càng nồng hơn.
Mùi thơm nức mũi này như thấm vào ruột gan, hương thơm lưu lại trên môi răng, Lam bà bà lập tức hiểu ra nguyên nhân.
"Mùi hương này chắc chắn là thịt yêu thú. Chết tiệt, vừa rồi tại sao ta lại từ chối? Thịt yêu thú thơm như vậy mà cứ thế bỏ lỡ, ta đang tự hãm hại chính mình sao?"
Lam bà bà rầu muốn thối ruột, hối hận vì sự lựa chọn của mình, nhưng bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, chỉ có thể rầu rĩ nói.
"Tiểu tử này lấy thịt yêu thú từ đâu ra? Ta nhớ rõ trăm dặm quanh đây cơ hồ không còn yêu thú, đợi đã, chẳng lẽ là kim điêu!"
Lam bà bà cảm thấy mình đã đoán được nguyên nhân, lập tức chạy đến bên cửa sổ, từ khe hở thò đầu ra lén lút nhìn.
Kết quả khỏi phải nói, Lam bà bà hoàn toàn ngây người.
Chỉ thấy trên cái cây lớn trong sân.