Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế (Dịch Full)

Chương 151 - Chương 151. Lĩnh Ngộ Chi Tâm

Chương 151. Lĩnh Ngộ Chi Tâm Chương 151. Lĩnh Ngộ Chi Tâm

‘Ting! Huyết Phân Thân của ngài đại chiến với hoạt tử nhân trong rừng rậm Hắc Mã, hai bên thương vong nặng nề.’

‘Ting! Đệ tử Tống Tiểu Mỹ của ngài ở trong bí cảnh Quỳ Thủy ăn được một loại quả thiên tài địa bảo màu đỏ, thực lực tăng lên ba tầng, đạt tới Luyện Thể tầng mười.’

...

"Thế mà lại tăng ba tầng, trực tiếp vượt qua Tần Nguyệt, đúng là không ngờ được."

Lý Hiên vô cùng ngạc nhiên, trong lòng lo lắng không biết liệu Tần Nguyệt có thấy thất vọng hay không.

Dù sao thì từ trước tới giờ Tần Nguyệt vẫn luôn dẫn đầu, kết quả lại bị Tống Tiểu Mỹ bất ngờ vượt qua, điều này khiến Lý Hiên thấy hơi lo lắng.

‘Ting! Xin hãy chọn phương thức nhận thưởng. 1. Nhận lần lượt ba phần thưởng. 2. Nhận ba phần thưởng cùng lúc, vui lòng chọn.’

"Tất nhiên là chọn nhận ba phần thưởng cùng lúc." Lý Hiên không chút do dự đưa ra lựa chọn.

‘Ting! Ngài có được năng lực đặc biệt: Lĩnh Ngộ Chi Tâm.

‘Lĩnh Ngộ Chi Tâm: Khi lĩnh ngộ ý cảnh, có thể thông qua các cách thức vẽ tranh, viết chữ, điêu khắc, đàn tấu... gia tăng tốc độ lĩnh ngộ.’

"Đây chẳng phải là cách thức trước đây ta từng thử sao? Rất tốt, có Lĩnh Ngộ Chi Tâm, ta có thể lĩnh ngộ nhanh hơn, chẳng hạn như kiếm ý."

Trong mắt Lý Hiên lóe lên vẻ mong đợi, sau khi Tinh Thần Kiếm Pháp đạt đến viên mãn, thông qua Huyết Phân Thân, Lý Hiên đã nắm được một lượng lớn nền tảng kiếm thuật.

Lúc này, lý giải của hắn đối với kiếm thuật đã đạt tới trình độ cực cao. Hơn nữa, có thêm kiếm tu tuyệt phẩm hỗ trợ, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy phía sau Tinh Thần Kiếm Pháp còn có một tầng kiếm ý nữa.

Nhưng tiếc là Huyết Phân Thân không thể lĩnh ngộ kiếm ý, Lý Hiên chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ từ từ, việc này sẽ cần một khoảng thời gian nhất định.

Kết quả là không ngờ tới.

Bây giờ có được Lĩnh Ngộ Chi Tâm, việc này đối với hắn mà nói chẳng khác gì tặng than trong ngày tuyết rơi, là một niềm vui bất ngờ.

Lý Hiên có tâm trạng rất tốt, hắn lấy bút vẽ ra bắt đầu vẽ tranh, dùng tinh không đồ để thử lĩnh ngộ kiếm ý của Tinh Thần Kiếm Pháp.

Ở một nơi khác.

Thôn Hạnh Hoa.

Huyết Phân Thân số hiệu 100 nằm im trên giường làm bằng cỏ khô, hơi thở yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền.

Cách Huyết Phân Thân không xa, một tiểu cô nương tên là Thu Nhi đang chăm sóc cho Huyết Phân Thân. Lúc này, nàng nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, vội vàng chạy ra ngoài.

Bên ngoài ngôi nhà đổ nát.

A Ngốc ôm đống dược thảo hái được không nhúc nhích, cuộn tròn người ngã trên mặt đất, bị một đám trẻ con tay đấm chân đá.

"Đồ xấu xí, giao đồ ra đây, bông hoa kia vừa nhìn đã biết là đồ tốt, mau lấy ra."

"Nhanh lên, đồ xấu xí nhà ngươi, còn không giao ra chúng ta ngày nào cũng sẽ đánh ngươi."

"Đúng vậy, giao đồ ra đây."

Một đám trẻ con điên cuồng đá, bàn chân đá mạnh lên người A Ngốc, khiến cơ thế hắn không ngừng run rẩy.

Nhưng A Ngốc không phản kháng, mà ôm chặt dược thảo vào trong ngực.

"Các ngươi đang làm gì vậy? Dừng tay!"

Thấy cảnh này, Thu Nhi cầm một cây gậy lao ra ngoài khiến cho đám trẻ bỏ chạy tán loạn.

"A Ngốc, ngươi không sao chứ? Ngươi sao rồi?" Thu Nhi không đuổi theo đám trẻ, vội vàng đỡ A Ngốc lên.

“Ta... Ta không sao, Thu nhi tỷ tỷ, ta hái được thảo dược rồi, không bị người cướp đi.” A Ngốc ngốc nghếch nói, dùng tay phải gãi gãi sau đầu.

"A Ngốc, lần sau bọn chúng còn dám đánh ngươi, ngươi phải đánh lại bọn chúng, đánh thật mạnh vào, đánh mấy lần bọn chúng sẽ không dám bắt nạt ngươi nữa." Thu Nhi đau lòng nói.

“Không sao, thuốc cho ngươi.” A Ngốc đưa thuốc, ngốc nghếch nói.

"Ngươi... Bỏ đi, ta đi sắc thuốc trước."

Thu Nhi bất đắc dĩ thở dài, quay về phòng sắc thuốc.

A Ngốc lặng lẽ đứng bên ngoài, không phải là hắn dám không phản kháng, mà là không thể, bởi vì nếu hắn phản kháng, dân làng sẽ đuổi bọn họ đi.

Bản thân hắn bị đuổi đi cũng không sao, nhưng nếu Thu Nhi tỷ tỷ bị đuổi đi thì sẽ gặp nguy hiểm.

Bên ngoài thôn có thú dữ và sinh vật ô nhiễm hoành hành, A Ngốc không muốn nhìn thấy Thu Nhi tỷ tỷ luôn chăm sóc mình gặp chuyện, cho dù là một chút cũng không được.

"Khặc khặc khặc, tình cảm thật là sâu sắc. Vì Thu Nhi, ngươi cam nguyện bị đánh đập, cam nguyện làm một kẻ xấu xí ở đây. Đường đường là hậu duệ của bộ tộc Phong Ma lại lưu lạc đến mức này, ngươi thực sự cam tâm sao?"

Giọng nói âm u vang lên trong tâm trí A Ngốc, khiến A Ngốc đang im lặng nắm chặt tay phải, dùng sự im lặng để đáp lại.

“Ngươi nhìn quần áo của Thu Nhi, đã có mấy chục miếng vá rồi, Thu Nhi tỷ tỷ đã chăm sóc ngươi nhiều năm như vậy, ngươi thật muốn nhìn nàng chịu khổ sao? Hãy chấp nhận ta đi, để chúng ta hòa làm một thể, đến khi đó, cả thế giới sẽ nằm dưới chân chúng ta, khặc khặc khặc."

“Xin lỗi, Thu Nhi tỷ tỷ đã dạy ta phải làm người có lương tri, phải biết bảo vệ mọi người.” Trong lòng A Ngốc đáp.

"Bảo vệ mọi người? Thật nực cười, thật là nực cười. Bộ tộc Phong Ma các ngươi vì cứu thế giới này, vì phong ấn ta, đã hy sinh hàng vạn tính mạng của người trong tộc. Những tộc nhân còn sống sót lại bởi vì phong ấn ta bên trong cơ thể mà bị thế giới chối bỏ, cho các ngươi là yêu ma. Các ngươi chỉ có thể lựa chọn chuyển đi liên tục, tìm kiếm một nơi ẩn cư, dần dần mọi người đã quên đi các ngươi, sau khi nhìn thấy các ngươi thì coi các ngươi như yêu ma.”

“Bây giờ các ngươi đã sa sút đến mức này, cả gia tộc chỉ còn lại mình ngươi. Các ngươi vì bảo vệ thế giới này đã biến mình thành yêu ma xấu xí, nhưng các ngươi đã nhận lại những gì?”

Bình Luận (0)
Comment