Nhưng quá để tâm thì có thể nảy sinh tâm ma càng mạnh, lúc đột phá càng thêm nguy hiểm, nên Lam bà bà rất lo lắng.
Mang theo loại lo lắng này, Lam bà bà thu thập một ít nước sạch nhất ở lòng sông, lúc này mới gọi hai người Tần Nguyệt rồi chuẩn bị trở về.
“Lam bà bà, ngươi lấy nước này làm gì thế?” Tần Nguyệt hiếu kỳ.
“Gần đây học trù nghệ, nước ở lòng sông tốt hơn nước sông bình thường nhiều, rất thích hợp để làm món ngon nên mới lấy một ít.”
Lam bà bà giải thích, nàng sẽ không nói là vì thu hút kim điêu đâu.
“Hóa ra là thế, vậy bọn ta cũng lấy một ít mang về cho sư tôn.” Tần Nguyệt nghĩ tới Lý Hiên trước, chuẩn bị mang về cho Lý Hiên một chút.
“Bỏ đi, ta giúp các ngươi lấy một ít, các ngươi lấy chậm quá.”
Lam bà bà có hơi cạn lời, cuối cùng tự mình ra tay, dùng bầu nước không gian lấy được một bầu nước.
Sau khi làm xong mọi chuyện, các nàng mới bay về trên lưng cự ưng.
Sau khi trở lại tiêu cục.
Lam bà bà lập tức trở về tiểu viện bên cạnh, thử dùng nước ở lòng sông nấu cơm, thêm vào đủ loại vật liệu quý báu để thu hút kim điêu.
Nhưng làm nửa ngày mà đến một con kim điêu cũng không bị thu hút đến, thậm chí ngay cả một con chim nhỏ cũng không có, khiến Lam bà bà rất u sầu.
“Đáng ghét, nhiều nguyên liệu tốt như vậy, mùi vị thơm ngon hơn Lý Hiên nấu, sao lại không thu hút được kim điêu chứ?”
Lam bà bà rất phiền muộn, trước đây nàng cũng biết nấu nướng, mấy ngày nay mỗi khi có thời gian là nàng sẽ đi Túy Nguyệt Lâu học tập, tài nấu nướng có thể nói là tiến bộ vượt bậc.
Tài nấu nướng cao siêu kết hợp với nguyên liệu nấu ăn cao cấp, Lam bà bà cảm thấy tỷ lệ thu hút kim điêu tới rất lớn.
Kết quả không ngờ rằng, không có lấy một con chim bị thu hút, ngược lại con cự ưng tính tình nhỏ nhen mà nàng nuôi còn phát cáu làm đổ nồi, suýt chút nữa là khiến Lam bà bà nổi điên.
Cuối cùng Lam bà bà ấm ức an ủi cự ưng, hứa hẹn rất nhiều điều tốt đẹp, bấy giờ mới trấn an được cự ưng.
“Quá khó cho ta rồi, dụ lấy một con kim điêu cho hậu bố trong gia tộc khó như vậy sao, theo lý mà nói thì mùi thơm nồng lắm mà, sao không dẫn dụ được kim điêu chứ? Chẳng lẽ nhất định phải phù hợp với khẩu vị của kim điêu mới được? Mà Lý Hiên nấu thì vừa hay phù hợp với khẩu vị của kim điêu?”
Lam bà bà cảm thấy chuyện này rất có khả năng, suy nghĩ xem có nên lén học tập khi Lý Hiên nấu ăn hay không, chờ sau khi học lén xong thì lại thu hút kim điêu.
Nghĩ tới đây.
Lam bà bà nhảy lên nóc nhà, lén nhìn về phía nhà Lý Hiên.
Kết quả không ngờ rằng.
Nàng lập tức nhìn thấy Lý Hiên đang nằm trên ghế tựa phơi nắng, đó là còn chưa nói đến bộ dáng lười biếng đó có bao nhiêu là hưởng thụ.
Mấu chốt là bên cạnh Lý Hiên.
Cánh của con kim điêu Lôi Điện vỗ nhẹ, nhẹ nhàng quạt gió cho Lý Hiên, chăm sóc Lý Hiên như thị nữ.
Cảnh tượng này khiến Lam bà bà không nói nên lời, vừa hâm mộ lại đố kỵ oán hận.
Trong lòng nàng nhịn không được thét.
“Đây là Lôi Điện Kim Điêu đó, là kim điêu bướng bỉnh khó thuần đó, kim điêu kiêu ngạo như vậy mà lại gần gũi với Lý Hiên đã là không thể tưởng tượng nổi rồi. Kết quả thì hay rồi, kim điêu còn quạt gió cho ngươi, có còn để cho người khác sống nữa không vậy hả?”
Lam bà bà buồn bực gào thét trong lòng, nghĩ tới cự ưng mà mình tự tay chăm sóc hàng ngày, nghĩ tới tính tình nhỏ nhen không nghe lời của cự ưng, Lam bà bà cũng hơi hâm mộ.
“Đáng ghét, đều là chim chóc kiêu ngạo khó thuần, vì sao kim điêu của Lý Hiên lại nghe lời thế nhỉ? Đúng là không có lẽ trời mà.”
Lam bà bà càng nghĩ càng thấy không công bằng, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng cẩn thận quạt gió của kim điêu, Lam bà bà càng nhìn càng bực.
“Được rồi, chắc là do số phận rồi, có lẽ mình không có cái vận số này.”
Lam bà bà thở dài một tiếng, quyết định từ bỏ việc thu hút kim điêu, ngược lại quyết định giúp đỡ Tống Tiểu Mỹ thật tốt, để nàng trở nên mạnh hơn.
Sau khi quyết định xong.
Làm bà bà cũng không giận nữa, trực tiếp nhảy xuống nhảy xuống nóc nhà, trở về tu hành.
Một bên khác.
Trong nhĩ phòng.
Tần Nguyệt nắm chặt thứ gì đó trong tay, đi đến cạnh Lý Hiên nói khẽ.
“Sư tôn, ta mang tới cho ngươi quả này, ăn ngon lắm đấy, ngươi nếm thử đi.”
Tần Nguyệt nói rồi duỗi bàn tay trắng nõn của mình ra, một quả nhỏ màu đỏ xuất hiện trong tay nàng.
Lý Hiên nằm trên ghế, sau khi thấy quả này, trong nháy mắt lập tức nhớ tới lời nhắc nhở kia, lời nhắc nhở rằng Tống Tiểu Mỹ đã thăng liền ba cấp.
Lời thông báo đó nói rõ, thiên tài địa bảo mà Tống Tiểu Mỹ nhận được là một loại quả màu đỏ.
Mà lúc này.
Nhìn loại quả tỏa ra sương mờ trên bàn tay trắng nõn của Tần Nguyệt.
Lý Hiên đoán, quả này e là thứ giống với quả mà Tống Tiểu Mỹ đã dùng.
“Aiz!”
Nhìn vào đôi mắt to trong sáng của Tần Nguyệt, Lý Hiên thở dài một hơi.
Tần Nguyệt làm đại sư tỷ, phương diện tu vi tiến bộ không hề nhanh nên bị những đệ tử khác vượt qua, hôm nay đến cả Tống Tiểu Mỹ cũng vượt qua Tần Nguyệt.
Bây giờ nhìn quả màu đỏ này, nghĩ đến trước đó Tần Nguyệt nhiều lần mang đồ tốt cho hắn, Lý Hiên không biết nên diễn tả tâm trạng của bản thân như thế nào nữa.
Hắn đi đến trước mặt Tần Nguyệt, xoa xoa mái tóc đen dài của nàng, nhẹ giọng nói.