Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế (Dịch Full)

Chương 155 - Chương 155. Thoái Phàm (2)

Chương 155. Thoái phàm (2) Chương 155. Thoái phàm (2)

Lý Hiên mặc trang phục tân lang, trước ngực cài một bông hoa màu đỏ lớn, tay phải dắt tân nương mặc hồng trang bước đi, chung quanh tràn ngập tiếng chiêng trống vui vẻ.

Gió bắc thổi qua, khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu tân nương bị thổi bay lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn.

Mà khuôn mặt này chính là khuôn mặt của Tống Tiểu Mỹ.

Nhìn nụ cười nhẹ hạnh phúc trên gương mặt Tống Tiểu Mỹ, huyết sắc trong mắt Tần Nguyệt càng đậm hơn.

Lúc này.

Tống Tiểu Mỹ đội khăn trùm đầu ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thẳng vào Tần Nguyệt giữa không trung, dùng giọng điệu đắc ý nói.

“Tần Nguyệt, sư tôn đã là của ta, ngươi mãi mãi không có được!”

Ầm!

Thế giới thực.

Ngọn lửa cuồn cuộn bùng cháy, quét ngang toàn bộ tầng hầm.

Tần Nguyệt đang đột phá giống y như hỏa thần, phát ra ngọn lửa còn đáng sợ hơn, thậm chí suýt chút lật đổ tầng hầm.

“Không ổn!”

Làm bà bà vội vàng thi triển pháp thuật, dùng linh lực bảo vệ tầng hầm.

“Tâm ma càng ngày càng nguy hiểm, Tần Nguyệt rốt cuộc đang trải qua tâm ma gì vậy? Sao lại có phản ứng mạnh như vậy? Bây giờ tình hình càng tồi tệ hơn.”

Lam bà bà gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, suy nghĩ xem nên làm thế nào, nhưng cho dù nàng là người tu tiên cũng không có cách nào xử lý.

Cũng vào lúc này.

Vào lúc Lam bà bà chịu bó tay.

Tiếng sáo du dương từ bên ngoài truyền tới, vang vọng trong tầng hầm nóng hầm hập.

Tiếng sáo này vô cùng dễ nghe, giống như tiếng chuông gió, khiến người ta sau khi nghe thì trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Tiếng sáo hay như vậy làm Lam bà bà thắc mắc là ai đang thổi.

Có điều.

Bây giờ là thời khắc then chốt của Tần Nguyệt, Lam bà bà không quan tâm đến chuyện khác được, vội quay sang nhìn Tần Nguyệt.

Kết quả là, không nhìn thì không thành vấn đề.

Con ngươi của Lam bà bà chợt co lại.

Chỉ thấy ngọn lửa màu đỏ vốn bao trùm xung quanh cơ thể Tần Nguyệt vậy mà từ từ thu nhỏ lại, biến mất từng chút một trong tiếng sáo du dương.

Cảnh tượng này giống như ngọn lửa được vỗ về, rồi trở nên ngoan ngoãn.

Cảnh này, cảnh tượng này.

Thấy vậy, Lam bà bà kinh ngạc khôn xiết, cảm thấy điều này thật khó mà tin nổi.

“Tiếng sáo thế mà lại khiến ngọn lửa nhỏ lại, chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào tiếng sáo có thể trấn áp tâm ma? Nhưng ta cảm thấy tiếng sáo ngoài dễ nghe ra thì không còn gì khác mà?”

Trên mặt Lam bà bà thoáng hiện lên vẻ khó tin, tỉ mỉ đánh giá tình hình của Tần Nguyệt.

Phát hiện sau khi tiếng sáo xuất hiện, tình hình của Tần Nguyệt càng lúc càng tốt, ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, đến cả vẻ đau đớn trên mặt Tần Nguyệt cũng từ từ biến mất.

Cảnh tượng khó tưởng tượng này, Lam bà bà nhìn mà không thể tin được, không khỏi cẩn thận lắng nghe tiếng sáo.

Nhưng nghe được một lúc nàng cũng không nghe ra được chỗ đặc biệt, chỉ cảm thấy tiếng sáo nghe rất hay.

“Ta nhớ từng có người nói âm nhạc có thể chữa lành tổn thương tâm hồn, lẽ nào âm nhạc cũng có thể hỗ trợ người ta vượt qua tâm ma?”

Lam bà bà phân tích, quyết định bản thân sau này phải nghiên cứu thêm, xem xem rốt cuộc là có được hay không.

Nếu như có thể, vậy thì nhất định phải học nhạc, nắm giữ phương pháp hỗ trợ vượt qua tâm ma kiếp, nếu như không được vậy thì chính là người thổi nhạc rất không tầm thường.

Đương nhiên những chuyện này để sau hẵng nói, kiểm tra tình hình của Tần Nguyệt mới là trọng điểm.

Cho nên Lam bà bà tiếp tục chú ý đến Tần Nguyệt, trong tiếng sáo du dương, nhìn ngọn lửa hoàn toàn lụi tắt để lộ ra dung mạo tinh xảo của Tần Nguyệt.

Điều khiến mọi người kinh ngạc là.

Lúc này, vết bớt trên má trái của Tần Nguyệt đã biến mất không thấy đâu nữa, cả khuôn mặt trở nên trắng nõn mịn màng, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn càng thanh tú khả ái.

Nhìn Tần Nguyệt hoàn toàn lột xác, nhìn làn da trắng như tuyết của nàng, Lam bà bà không kiềm được cảm thán.

“Quả nhiên là thoái phàm, hơn nữa tạp chất thải ra từ thoái phàm đều bị lửa thiêu đốt mất, ngọn lửa này thật sự không tồi, giống như thần bảo hộ bảo vệ Tần Nguyệt.”

“Đúng vậy, ngọn lửa thật lợi hại, hơn nữa Tần Nguyệt trở nên xinh đẹp hơn rồi, lúc trước nàng vì vết bớt nên luôn thấy tự ti, bây giờ nàng cuối cùng cũng không phải tự ti nữa.” Tống Tiểu Mỹ cũng mỉm cười gật đầu.

“Vết bớt là biểu hiện của sức mạnh, do Tần Nguyệt không thể khống chế lực lượng huyết mạch phân tán mà hình thành. Bây giờ nàng lột xác rồi, khống chế lực lượng dễ như trở bàn tay, đợi sau khi nàng trở thành người tu tiên, sức chiến đấu tuyệt đối là một trong số những người cùng cấp không ai sánh bằng.”

Lam bà bà cảm thán, cảm thấy thời đại của Tần Nguyệt đang đến gần.

Tống Tiểu Mỹ nghe thấy những lời này thì ngưỡng mộ nhìn Tần Nguyệt, rất muốn bản thân cũng có ngọn lửa giống như Tần Nguyệt, chỉ tiếc là nàng chỉ có thể ước.

Cũng vào lúc này.

Tần Nguyệt đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt, ánh sáng màu đỏ mờ nhạt lóe lên nơi khóe mắt, sau đó thu vào trong mắt.

“Tần Nguyệt, chúc mừng ngươi đã đột phá Luyện thể Tông Sư.” Tống Tiểu Mỹ đi tới rồi nói chúc mừng.

“Cảm ơn!”

Tần Nguyệt gật đầu, biểu hiện khách sáo hơn rất nhiều, không thân thiết như lúc trước nữa.

“Ngươi sao vậy?” Tống Tiểu Mỹ nhận ra điều này, nghi hoặc hỏi.

“Không sao, chỉ là bị ảnh hưởng bởi tâm ma, cần phải phục hồi một chút, các ngươi ra ngoài trước đi.” Tần Nguyệt lắc đầu.

“Cái này… Vậy bọn ta ra ngoài trước đây.”

Tống Tiểu Mỹ rất thắc mắc, nhưng vẫn rời khỏi tầng hầm cùng Lam bà bà, cho Tần Nguyệt nhiều không gian riêng hơn.

Bình Luận (0)
Comment