Các vị trưởng lão cũng vội hành lễ, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm túc.
“Đại nhân nhà các ngươi đâu? Sao chỉ toàn con nít?” Đạo cô trẻ tuổi nhìn lướt qua mọi người nói.
“Hồi tiền bối, lão tổ nhà ta đã tọa hóa, chỉ còn lại mấy tiểu bối bọn ta.”
Châu Chính vội đáp, tuy rằng hắn hơn hai trăm tuổi mà bị nói là trẻ con, nhưng hắn không dám có chút bất mãn nào, nhiều lắm cũng chỉ khó chịu trong lòng một chút.
“Vậy nói chuyện với ngươi vậy, ta đang tìm một nữ đệ tử, chuyện có thể xác định là nàng có thiên phú thuộc tính hỏa đặc biệt, không còn thông tin gì khác. Ta hi vọng các ngươi tuyển chọn đệ tử trên diện rộng, nếu như có gặp nữ đệ tử thuộc tính hỏa đặc biệt thì phải báo ngay cho ta.” Đạo cô trẻ tuổi ném ra một ngọc phù truyền tin.
“Vâng tiền bối, bọn ta nhất định sẽ làm hết những gì có thể để thu nhận đệ tử, dốc hết sức giúp ngài tìm kiếm.” Tông chủ Thanh Liên Châu Chính nhận lấy ngọc phù, vội vàng đảm bảo.
“Yên tâm, sẽ không để các ngươi giúp không công, ta có thể đồng ý với các ngươi một điều kiện nhỏ.” Đạo cô trẻ tuổi hờ hững nói.
“Tiền bối, bọn ta quả thực có một yêu cầu quá đáng, trước khi lão tổ của bọn ta tọa hóa đã hao mất cả cuộc đời để tìm vùng đất quật khởi cho Thanh Liên Tông bọn ta. Nơi này là núi Bạch Vân gần thành Bạch Vân, nhưng ở đó không có linh mạch, căn bản không thích hợp để tu hành. Bọn ta muốn xin tiền bối giúp bọn ta di dời linh mạch của tông môn sang đó.” Tông chủ Châu Chính cẩn trọng nói.
“Di dời linh mạch, cái này đơn giản thôi.”
Đạo cô trẻ tuổi thờ ơ vẫy tay, cả người hóa thành hư ảnh biến mất tăm.
…
Thành Bạch Vân.
“Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt.”
“Bánh gạo nếp đây, bánh gạo nếp thơm ngon ngọt mềm đây.”
Bên tai truyền đến tiếng rao hàng của những người bán hàng rong.
Lý Hiên nắm tay Tần Nguyệt đi trên con phố ồn ào, nhìn ngắm từng món hàng rong tinh tế bên đường.
Lúc này, Lý Hiên phát hiện Tần Nguyệt chớp đôi mắt to nhìn kẹo hồ lô sơn tra đỏ au, bộ dáng muốn ăn vô cùng dễ thương.
“Đi, ta dẫn ngươi đi ăn kẹo hồ lô.”
Lý Hiên kéo cái tay nhỏ của Tần Nguyệt đến trước quầy hàng rong, mua một xâu kẹo hồ lô đưa cho Tần Nguyệt.
“Cảm ơn sư tôn.”
Tần Nguyệt vui vẻ nhận lấy kẹo hồ lô, thấy Lý Hiên chỉ mua một xâu, cánh tay trắng nõn của nàng đưa kẹo hồ lô đến bên miệng Lý Hiên: “Sư tôn ngươi nếm thử đi.”
“Không cần đâu, ngươi ăn đi.”
Lý Hiên khẽ lắc đầu, tầm mắt hướng về phía đỉnh đầu nàng.
Trong sự quan sát của Lý Hiên, những cảm xúc cuồn cuộn đang từ trên cơ thể Tần Nguyệt tuôn trào, những cảm xúc đó cao lớn lúc trước ít nhất hai lần.
Có thể nói, cảm xúc của một mình nàng đã vượt qua tất cả mọi người, số lượng vô dùng khủng bố.
Kiểu hiện tượng này xuất hiện lúc Tần Nguyệt đột phá, cũng không biết nàng đã trải qua những gì trong tâm ma mà cảm xúc thay đổi lớn như vậy.
Lý Hiên muốn xoa dịu cảm xúc của nàng cho nên mới hiếm có mà mời Tần Nguyệt ra ngoài dạo phố, ở bên nàng, cùng nàng trải qua khoảng thời gian này.
Hai người cứ đi như thế, trên con phố người đến kẻ đi, giữa tiếng cười nói của mọi người xung quanh mà đi về phía trước.
Cũng vào lúc này.
Lý Hiên đột nhiên nhìn về hướng núi Bạch Vân ở ngoài thành Bạch Vân, dưới Góc Nhìn Thượng Đế, Lý Hiên phát giác ra núi Bạch Vân đang xảy ra điều bất thường.
“Sao vậy, sư tôn?”
Cái miệng nhỏ nhỏ của Tần Nguyệt nhẹ nhàng cắn kẹo hồ lô, kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt khiến nàng cảm thấy ăn rất ngon, lúc nhìn thấy sự khác thường của Lý Hiên, nàng vội hỏi.
“Không sao, đi, ta mua một món quà tặng ngươi, ngươi đi theo ta lâu vậy rồi còn chưa tặng ngươi món quà nào.”
Lý Hiên kéo bàn tay nhỏ của Tần Nguyệt, kéo nàng đi vào Vạn Bảo Lâu gần đó, nhìn những món hàng làm người ta lóa mắt trong lâu.
“Thích cái nào cứ việc chọn, ta tặng ngươi.” Lý Hiên mỉm cười nói.
“Ừm ừm.”
Tần Nguyệt tò mò quan sát những thương phẩm trên quầy, nàng không hứng thú với những kỳ trân dị bảo đó, ngược lại đứng bên một quầy hàng rẻ tiền.
Sau một lượt chọn lựa, nàng nhìn trúng một cái mặt nạ, một cái mặt nạ phượng hoàng màu màu đen.
Sau khi nhìn thấy cái mặt nạ này, nàng không chút do dự kêu người bán hàng lấy cho nàng, lật tới lật lui nhìn ngắm, vô cùng thích thú.
“Sư tôn, ta muốn cái mặt nạ này, có được không?” Tần Nguyệt lại ngẩng đầu nhìn Lý Hiên.
“Ngươi thích cái màu đen?” Lý Hiên ngờ vực.
“Phải, rất thích.” Tần Nguyệt mỉm cười, đôi mắt to cong thành vầng trăng non.
“Được, vậy thì mua cái này.”
Tần Nguyệt gật đầu, đưa tiền cho trưởng quầy, mua cái mặt nạ màu đen này.
Sau khi Tần Nguyệt có được chiếc mặt nạ thì vô cùng vui vẻ, cầm lấy ngắm nghía không muốn rời tay, tiếp đó nàng đeo mặt nạ lên, bỗng nói.
“Sư tôn, ta muốn ở riêng với Tiểu Mỹ, ta ở nhĩ phòng bên phải, để nàng ở nhĩ phòng bên trái, có được không?”
“Ừ?”
Lý Hiên hơi sững sờ, tùy tiện gật đầu nói: “Có thể.”
Nhĩ phòng là hai phòng nhỏ ở hai bên nhà chính, giống như hai cái lỗ tai của nhà chính nên gọi là nhĩ phòng.
Lúc trước Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ ở chung rất tốt, vẫn luôn ở cùng nhau, nhưng lần này đột nhiên đề nghị như vậy, tâm ma rất có thể là có liên quan đến Tống Tiểu Mỹ.
Lý Hiên tuy ngờ vực nhưng hắn đã kiểm tra tình hình của Tần Nguyệt, không hề bị tâm ma ảnh hưởng.
Bây giờ lựa chọn như vậy chắc là Tần Nguyệt đã cân nhắc kỹ lưỡng, Lý Hiên không ngăn cản.
Điều hắn có thể làm là ở bên cạnh Tần Nguyệt lâu hơn một chút.