Cứ như vậy.
Lý Hiên đưa Tần Nguyệt dạo chơi bên ngoài một lúc rồi mới đưa nàng quay về.
Hai ngày tiếp theo.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ tách nhau ở riêng, có điều bọn họ vẫn đi ra ngoài lịch luyện cùng nhau, quan hệ xem ra vẫn tốt như cũ.
Nhìn thấy hai người không có gì bất thường, Lý Hiên dần thả lỏng, bắt đầu chú ý tình hình của những đệ tử khác.
‘Ting! Đệ tử Diệp Phàm của ngài đại chiến với tộc Huyết Thử, bị thương nhảy xuống sông chạy trốn, lĩnh ngộ Lưu Vân Bộ đến viên mãn.’
‘Ting! Đệ tử Tiêu Kiếm của ngài tiếp nhận sự dạy dỗ của Cổ Phong, thành công lĩnh ngộ Kháo Sơn Quyền.’
‘Ting! Đệ tử Lục Trường Sinh của ngài ở đại lục thần bí bị một con khỉ làm trọng thương, may được Hắc Hoàng ra tay, thoát được một kiếp, thực lực tăng lên một chút.’
……
Nhìn nhắc nhở của trợ lý nhỏ, Lý Hiên đột nhiên phát hiện đệ tử của mình trừ Diệp Phàm ra thì ai cũng đều có người bảo hộ, chỉ có Diệp Phàm từ đầu tới cuối chỉ có một mình.
“Phái một ít Huyết Phân Thân đi hỗ trợ, không được, phần lớn Huyết Phân Thân đều đã đi rừng Hắc Mã Sâm, còn lại đều có nhiệm vụ quan trọng, không thể nào rời khỏi được.”
Lý Hiên cau mày, nghĩ tới Huyết Phân Thân cương thi, vì lý do là cương thi nên từ đầu đến cuối Lý Hiên đều không giao nhiệm vụ gì cho nó, bây giờ thì vừa hay tận dụng được.
Nên Lý Hiên ra lệnh cho Huyết Phân Thân cương thi, bảo nó âm thầm đi bảo vệ Diệp Phàm.
Làm xong hết thảy, Lý Hiên nhìn về phía hươu sao trong tiểu viện, và Lôi Điện Kim Điêu trên đại thụ.
Cùng với lượng tiêu hao của Tình Tự Chi Thủy, trí tuệ của Lôi Điện Kim Điêu ngày càng cao, yêu khí trên người ngày càng mãnh liệt, sắp tiến hóa thành yêu thú.
Cho nên hai ngày này, Lôi Điện Kim Điêu vô cùng ân cần, không có việc gì là vây quanh Lý Hiện, thi thoảng còn sẽ tặng đồ.
Thấy chưa.
Mới sáng sớm Lôi Điện Kim Điêu đã bắt được lợn rừng, dâng lên nguyên liệu nấu ăn tinh tế cho Lý Hiên.
Về phần hươu sao nhỏ, hai ngày nay cũng ăn chút Tình Tự Chi Thủy, trở nên thông minh hơn, càng ngày càng khiến người khác yêu thích.
Bấy giờ, nhìn thấy Lý Hiên đi vào sân, hươu sao nhỏ lập tức tiến đến bên người Lý Hiên.
“Lại đây.”
Lý Hiên vẫy vẫy tay với Lôi Điện Kim Điêu trên đại thụ, ý bảo nó xuống đây.
Ríu ríu!
Lôi Điện Kim Điêu thích nhất là Lý Hiên tìm nó, nó hưng phấn vỗ cánh rồi đáp xuống, mong đợi nhìn Lý Hiên.
“Thưởng cho ngươi, giúp ta để ý Tật Phong Ưng, chờ ngươi mạnh rồi, giúp ta bắt một con Tật Phong Ưng làm thú cưỡi nhé.”
Lý Hiên ngưng tụ ra một ít Tình Tự Chi Thủy vào chung rượu, đút cho Kim Điêu Lôi Điện.
Ríu ríu!
Lôi Điện Kim Điêu uống hết Tình Tự Chi Thủy, vội vàng gật đầu, cánh lớn vỗ ngực biểu thị mình nhất định sẽ hoàn thành.
“Đi đi.”
Đuổi Lôi Điện Kim Điêu đi, Lý Hiên nhìn hươu sao nhỏ bên cạnh.
Hươu sao nhỏ ngày càng thông minh, nhưng trên người không có yêu khí, không thể nào thông minh như Lôi Điện Kim Điêu được.
Lý Hiên nghĩ nghĩ, ngưng tụ ra một chung Tình Tự Chi Thủy, đút cho hươu sao nhỏ.
“Nhanh chóng trở thành yêu thú đi nào, đến lúc đó linh trí của ngươi sẽ được mở ra, nhiệm vụ quét dọn vệ sinh sẽ giao cho ngươi.”
Cho hươu sao nhỏ ăn xong, Lý Hiên định quay về phòng vẽ tranh thì chợt thấy hươu sao nhỏ nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm lại.
Cảnh tượng này khiến Lý Hiên cau mày, trong lòng xuất hiện vẻ mong đợi.
Một bên khác.
Trên tảng đá lớn ngoài thành Bạch Vân.
Tần Nguyệt, Tống Tiểu Mỹ, và Lam bà bà lẳng lặng chờ Băng Huyên Nhi đến.
Ngay vừa rồi, đột nhiên giọng Băng Huyên Nhi vang lên, nói là tập hợp tại tảng đá này.
Cuối cùng người thủ hộ không đáng tin cậy này cũng trở về.
Vèo!
Tiếng xé gió vụt tới.
Một bóng dáng yểu điệu giẫm trên phi kiếm xuất hiện, thân thể duyên dáng yêu kiều tràn đầy sức sống thanh xuân, khí chất lạnh lùng đẹp tựa tiên nữ khiến nàng giống người đẹp băng giá.
“Xin lỗi nhé, mấy ngày nay ta đang đi tìm bí cảnh, đồng thời chém giết một ma tu, trừ một mối tai họa cho khu vực này.”
Sau khi Băng Huyên Nhi xuất hiện, lạnh nhạt giải thích một câu.
“Bí cảnh? Ngươi đang tìm bí cảnh ư?” Tần Nguyệt ngờ vực.
“Đúng vậy, khả năng có tồn tại bảo vật trong bí cảnh là rất cao, cũng có tác dụng rất lớn cho việc trưởng thành của ngươi, tiếc là khu vực này không có bí cảnh. Như vậy đi, ngươi đi với ta đến thành Băng Tuyết, bên đó có một cái bí cảnh, có thể giúp thực của ngươi tăng nhanh, hửm? Ngươi đột phá thành Luyện Thể Tông Sư rồi?” Băng Huyên Nhi kinh ngạc.
“Đúng vậy, sư tôn nói cho ta biết một cái bí cảnh, lúc chúng ta dò xét bí cảnh thu hoạch được không ít, thành công đột phá thực lực đó.” Tần Nguyệt mỉm cười nói.
“Bí cảnh? Ở đây có bí cảnh? Không thể nào, ta tìm mấy lần ở chỗ này rồi cũng có phát hiện bí cảnh đâu.” Giọng nói lạnh nhạt của Băng Huyên Nhi mang theo sự kinh ngạc.
“Là thật đó, lão bà tử ta đây có thể làm chứng.” Lam bà bà mở miệng, trong giọng nói lộ ra quyết đoán.
“Cái này…”
Băng Huyên Nhi không thể tin được, nàng nhớ rõ sư tôn của Tần Nguyệt chỉ là một võ giả bình thường, còn không phải là người tu tiên nữa.
Nhưng một người không phải là người tu tiên như vậy, lại có bản lĩnh tìm ra bí cảnh.
Kết quả này khiến Băng Huyên Nhi giật mình, đồng thời cũng hơi phiền muộn, bởi vì nàng tìm lâu vậy rồi mà một cái bí cảnh cũng không tìm được.
Điều này khiến Băng Huyên Nhi cảm thấy bực dọc, cảm thấy mình bận rộn lâu vậy mà lại như làm chuyện vô dụng.