“Chúng ta đi bí cảnh đi, bí cảnh Quỳ Thủy rất lớn, chúng ta chỉ mới khám phá được một phần mà thôi.” Tống Tiểu Mỹ đưa ra đề nghị.
“Được, vừa hay ta cũng đi xem xem đó là bí cảnh gì, vì sao ngay cả ta cũng không phát hiện được.”
Băng Huyên Nhi vô cùng tò mò bí cảnh này, muốn biết bí cảnh này ở đâu.
Mang theo suy nghĩ này.
Đám người xuất phát, bay trên cự ưng đi đến dòng sông nhỏ bên cạnh, dừng lại cạnh bèo rong.
“Bí cảnh Quỳ Thủy ở ngay dưới nước.” Tống Tiểu Mỹ chỉ bèo rong dưới nước.
“Hóa ra là ở đây! Lúc trước ta từng tới đây thăm dò hai lần cũng không phát hiện ra, không ngờ rằng nơi đây lại cất giấu một cái bí cảnh.”
Băng Huyên Nhi ngày càng kinh ngạc, thần thức cẩn thận liếc nhìn bên dưới dòng sông, quét tròn mười mấy lần mới phát hiện ra chút manh mối.
“Vậy mà lại có một bí cảnh, cách thức ẩn nấp rất lợi hại, lại còn có trận pháp che giấu, bảo sao ta tìm không ra, chờ chút đã, sư tôn các người tìm ra thế nào vậy?”
Băng Huyên Nhi kinh ngạc nhìn về phía Tần Nguyệt, không nghĩ ra bí cảnh ẩn nấp như vậy mà sư tôn của Tần Nguyệt có thể tìm ra thế nào.
“Ta không biết, sư tôn chỉ nói cho bọn ta biết vị trí để thăm dò thôi.” Tần Nguyệt bình tĩnh trả lời.
“Không thể tin được, phát hiện ra bí cảnh mà ngay cả ta còn không phát hiện được, thật là khiến người ta bất ngờ mà.”
Băng Huyên Nhi sinh ra chút hiếu kỳ với Lý Hiên.
Là người tu tiên có thực lực hùng mạnh, trước sau nàng vẫn không coi trọng Lý Hiên, chẳng qua cũng chỉ là một võ giả bình thường mà thôi.
Kết quả không ngờ rằng.
Nàng tìm kiếm hai lần mà chẳng tìm ra bí cảnh, vậy mà lại để Lý Hiên phát hiện, kết quả như vậy khiến Băng Huyên Nhi vô cùng bất ngờ.
“Được rồi, đừng kinh ngạc nữa, thăm dò bí cảnh mới là trọng điểm, chỉ có như vậy mới có thể trở nên mạnh hơn, mới có thể giúp sư tôn các ngươi thu được linh căn.”
Lam bà bà nói, thúc giục đám người tiếp tục thăm dò bí cảnh.
“Được, ta nhất định sẽ giúp sư tôn thu được linh căn, nhất định.”
Trong mắt Tần Nguyệt lóe lên sự kiên định, trong lòng thề nhất định phải giúp sư tôn có được linh căn.
Mang theo suy nghĩ này, Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ một lần nữa lặn xuống bí cảnh, bắt đầu thăm dò.
Thời gian trôi qua.
Hoàng hôn rất nhanh đã đến.
Bọn người Tần Nguyệt thăm dò trong bí cảnh một ngày, bay trên cự ưng gấp rút trở về thành Bạch Vân, chuẩn bị về nghỉ ngơi thật tốt.
Trong một ngày này.
Người hộ đạo Băng Huyên Nhi và Lam bà bà vô cùng hòa hợp, hai người đều cấp thiết muốn bồi dưỡng Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ thành nhân tài, có nhiều tiếng nói chung hơn.
Lúc này.
Tần Nguyệt nghĩ tới món ngon của Lý Hiên, nhịn không được mong đợi nói.
“Hôm nay sư tôn sẽ làm thịt nướng, Lam bà bà, Huyên Nhi tỷ tỷ, các ngươi có muốn cùng nhau nếm thử không?”
“Thịt nướng? Thôi bỏ đi, ta chỉ ăn đồ chay thôi, mà ta còn là người tu tiên nữa, dùng Tích Cốc đan là được rồi, đúng rồi, ta dùng hết Tích Cốc đan mất rồi.”
Đột nhiên Băng Huyên Nhi nhớ ra, mấy ngày nay cứ mãi dùng Tích Cốc đan, nên đã ăn hết mất rồi, chỉ có thể ăn đồ ăn của loài người thôi.
“Chỗ ta có này, ngươi có muốn ăn không?” Lam bà bà hào phóng lấy ra một bình Tích Cốc đan, đưa sang.
“Ừm… Cảm ơn bà bà.”
Không có Tích Cốc đan, Băng Huyên Nhi cảm thấy ăn chút đồ ăn của loài người cũng được, nhưng trông thấy Tích Cốc đan Lam bà bà đưa sang, nàng quyết định không ăn đồ ăn của loài người nữa.
“Ngươi có muốn nếm thử Tích Cốc đan trước không? Lúc ta luyện chế bình Tích Cốc đan này có cho thêm chút phụ liệu thơm ngọt đó, mùi vị thơm ngon hơn nhiều.” Lam bà bà tóc bạc phơ giải thích.
“Thật à? Vậy ta sẽ nếm một viên.”
Băng Huyên Nhi cầm lấy một viên Tích Cốc đan rồi nuốt vào, cảm thấy có chút thơm ngọt trong viên đan dược đăng đắng.
Dù chỉ có một chút, nhưng hương vị đúng là có chút mạnh hơn so với đan dược thông thường.
“Thế nào? Có phải là mùi vị ngon hơn đúng không?” Lam bà bà mặt mũi hiền lành hỏi.
“Ừm, đúng là ngon hơn thật.” Băng Huyên Nhi gật đầu.
“Vậy ăn thêm viên nữa đi, ngon thì ăn nhiều chút.” Lam bà bà mặt mũi hiền lành, nụ cười trên mặt càng thêm hòa ái hiền từ.
“Cái này… Một viên thôi là đã có thể duy trì nửa tháng rồi, ăn nữa sẽ rất no.” Băng Huyên Nhi suy nghĩ một chút rồi nói.
“Không sao không sao, chủ yếu là để ngươi nếm hương vị thôi, nếu ngươi thấy ngon thì lần sau ta sẽ mua nhiều chút, cũng đưa cho ngươi mấy bình.”
Lam bà bà hào phóng giải thích, cái mặt già hiền lành càng hòa ái dễ gần, tựa như là bà lão nhiệt tình nhà bên.
Băng Huyên Nhi thấy Lam bà bà nhiệt tình như vậy, trong lòng ấm áp, cảm thấy Lam bà bà thật sự là người tốt.
Thế nên nàng khẽ gật đầu, cầm lấy Tích Cốc đan rồi ăn thêm viên nữa, lập tức cảm thấy bụng mình trướng đầy, cuối cùng không ăn nổi bất cứ thứ gì nữa.
Mà loại tình huống này ít nhất sẽ duy trì hơn hai mươi lăm ngày trở lên, tức là gần một tháng.
“Tốt, đúng là đứa nhỏ ngoan, chúng ta tăng tốc trở về, nhanh!”
Lam bà bà giục cự ưng tăng tốc độ bay, nghĩ đến việc Lý Hiên làm thịt nướng, gương mặt già nua của Lam bà bà lộ ra chút chờ mong.
Cạnh đó.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Lam bà bà, lại nhìn Băng Huyên Nhi ăn hơi quá no, đột nhiên cảm thấy Lam bà bà có thuộc tính nham hiểm.