Nửa giờ sau.
Trong sân của Lý Hiên.
Băng Huyên Nhi đứng trong sân, ngửi mùi thịt thơm nồng, nàng nhìn Tần Nguyệt, Tống Tiểu Mỹ và Lam bà bà đang ăn thịt nướng ngấu nghiến.
Băng Huyền Nhi vốn tính tình lạnh lùng cũng sắp không trụ được nữa, dùng ánh mắt oán trách nhìn Lam bà bà.
Không còn cách nào.
Thịt nướng quá thơm, đặc biệt là món gọi là thịt kho tàu kia, phải nói là nhìn mà khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Cộng thêm màu đỏ tươi sáng bóng của thịt kho tàu đã tăng thêm rất nhiều điểm thẩm mỹ, khiến Băng Huyên Nhi chỉ cần ngửi thôi đã thấy thèm.
Món ngon đủ cả hương sắc như vậy thực sự khiến người ta rất muốn nếm thử, muốn ăn một bữa thật no.
Nhưng Băng Huyên Nhi xoa xoa bụng mình, cảm thấy bụng mình đã no căng không thể ăn thêm được nữa, công hiệu của hai viên Tích Cốc đan thực sự là quá mạnh.
Nếu là một viên Tích Cốc đan thì còn được, nàng có thể ăn thêm một chút, nhưng trên đường đi nàng bị Lam bà bà lừa gạt ăn hai viên, bây giờ thực sự không ăn thêm được gì.
Băng Huyên Nhi rầu rĩ ngửi mùi thức ăn thơm phức, nàng căm phẫn nhìn Lam bà bà.
Nhìn thấy Lam bà bà ăn đến miệng bóng dầu, Băng Huyền Nhi tức giận đến muốn biến thành con cọp cái, xông tới làm loạn một trận.
"Hửm? Sao ngươi không ăn? Đồ ăn ít như vậy, chần chờ thêm nữa bọn họ sẽ ăn hết đấy."
Lý Hiên nghi ngờ nhìn Băng Huyên Nhi, hắn hơi tò mò về Băng Huyên Nhi xinh đẹp giống như tiên nữ này, tính cách lạnh lùng như vậy rất hiếm thấy.
"Ta không đói."
Băng Huyên Nhi thở dài, lại nhìn Lam bà bà bằng ánh mắt ai oán.
"Vậy sao, vậy thì thôi."
Lý Hiên cũng lười hỏi thêm, bản thân cũng tự mình nếm thử.
Lần này hắn đã làm thêm mấy món như thịt kho tàu, thịt xiên nướng, thịt quay, vịt quay... Nhưng dù có nhiều món ngon như vậy nhưng vẫn không đủ như trước.
Chỉ một mình Hắc Miêu đã ăn hết một nửa, cũng không biết cơ thể nhỏ bé kia của nó làm thế nào mà có thể chứa được nhiều thức ăn như vậy.
Ngược lại, Tiểu Hắc Hùng vậy mà lại ăn không nhiều, chỉ trung thành với vịt quay, mỗi lần đều híp mắt ôm lấy vịt quay, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Đợi sau khi ăn uống no say.
Tất cả đồ ăn đều bị ăn hết, mèo đen ăn xong bụng tròn vo, nếu tiếp tục như vậy rất có thể nó sẽ biến thành heo đen.
Nó thực sự đã quá béo rồi, mèo đen vốn đã có răng nanh, là mèo đen có nanh, nhưng nó béo như thế, thoạt nhìn trông giống như heo đen có răng nanh.
Bộ dạng đó của nó, đến cả Tần Nguyệt cũng không nhìn được, nàng nắm lấy tai mèo đen, nói.
"Xem xem ngươi đã béo đến mức nào rồi. Còn béo thêm nữa, kiếp sau ngươi có thể sẽ đầu thai thành một con heo đen đấy."
"Meo..."
Mèo đen kêu một tiếng phản đối, nhưng lại có phần thiếu tự tin.
Đồng thời, nó cũng nghĩ đến hình dáng của heo đen to lớn, có thể ăn càng nhiều món ngon hơn nên nó cảm thấy đây là một ý kiến khá hay.
Mọi người đều không thèm để ý đến suy nghĩ của nó.
Ăn uống no say xong mọi người trở về chỗ nghỉ ngơi của mình.
Lam bà bà và Băng Huyền Nhi đi tới sân bên cạnh, cùng nhau ngồi xuống, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ.
Có lẽ là do Lam bà bà bị Băng Huyền Nhi dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, nàng đột nhiên nói.
"Ngươi có phát hiện ra không? Lý Hiên này rất không tầm thường."
"Ta biết, tuổi còn trẻ như vậy đã trở thành Khí Huyết Luyện Đan Tông Sư, còn có thể luyện chế ra cực phẩm đan dược, đúng là không tầm thường." Băng Huyền Nhi gật đầu.
"Cái gì? Hắn còn là Khí Huyết Luyện Đan Tông Sư?" Lam bà bà hơi sửng sốt.
"Ngươi không biết?" Băng Huyền Nhi nghi ngờ.
"Chuyện này ta đúng thật là không biết, ta thấy rằng hắn nấu cơm rất ngon, không nghĩ tới còn biết luyện đan." Lam bà bà lại phải thay đổi cách nhìn về Lý Hiên.
“Đúng rồi, con Lôi Điện Kim Điêu trên cây kia thật sự bị đồ ăn thu hút tới sao?” Băng Huyền Nhi nghi ngờ nói.
"Tất nhiên, chính mắt ta đã nhìn thấy. Con kim điêu chính là đồ tham ăn, vì miếng ăn mà cam nguyện làm việc cho Lý Hiên." Lam bà bà hâm mộ nói.
"Đúng là thiên hạ to lớn chuyện gì cũng có thể xảy ra, vậy mà lại có một con kim điêu như vậy."
Băng Huyên Nhi hơi cảm thán, con kim điêu tốt như vậy, nếu được nuôi dưỡng tốt, sau này sẽ có thể phát triển thành chiến sủng.
Khi gặp phải kẻ địch, chỉ riêng Lôi Điện Kim Điêu đã có thể khiến kẻ địch phải đau đầu, không dám tùy tiện trêu chọc.
"Thật đáng tiếc, nếu như ta cũng có một chiến sủng thì tốt biết mấy."
Băng Huyên Nhi cũng hơi hâm mộ, tự nghĩ xem mình có nên nuôi một con không.
Cuối cùng nàng lắc đầu từ bỏ, nguyên nhân chủ yếu là do nàng thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, còn phải tu hành, căn bản không có thời gian bồi dưỡng chiến sủng, chỉ đành từ bỏ.
Ở nơi khác.
Lý Hiên quay trở lại tầng hầm.
Hắn nhìn thấy hươu sao đang nhắm mắt nằm dưới tầng hầm, lúc này trạng thái của nó rất tốt, lông trên người mềm mại hơn, trông cũng đáng yêu hơn.
Chỉ đáng tiếc là xuất phát điểm của nó quá thấp, đến bây giờ nó còn chưa xuất hiện yêu khí.
Lý Hiên cũng không sốt ruột, hắn ngưng tụ một chút Tình Tự Chi Thủy rồi đổ vào miệng nó, sau đó hắn nhắm mắt bắt đầu tu hành.
Gần đây hắn tu hành rất thuận lợi, mỗi ngày đều có thể hấp thu rất nhiều linh lực lôi hệ vào trong cơ thể, giúp cho thực lực của hắn nhanh chóng tăng lên.
Cứ với tốc độ này, trong mười lăm ngày nữa, hắn sẽ có thể đột phá đến Luyện Khí tầng hai.