Trong tiểu viện của Lý Hiên.
Hươu sao nhỏ đột nhiên mở mặt, bước từng bước về phía chân tường, chờ đợi.
Phía trên cây lớn.
Lôi Điện Kim Điêu nhìn thấy hươu nhỏ đi qua, lập tức dùng ánh mắt thương xót nhìn về phía trên trộm đó, chờ đợi một màn hay.
Trong tiểu viện bên cạnh.
Băng Huyên Nhi đang nói chuyện với Hạnh Nhi qua ngọc phù, nói đến những chuyện đã xảy ra gần đây.
"Huyên Nhi, đạo cô đại tu sĩ kia kêu ta làm thị nữ của Tần Nguyệt cả đời, chỉ cần ta đồng ý thì sẽ cho ta một thú cưng là linh thú, hì hì hì."
Giọng nói của Hạnh Nhi trong ngọc phù truyền đến, giọng nói này mang theo sự vui sướng và ngập tràn vui vẻ.
"Thật sao? Thật sự cho ngươi một con linh thú sao?" Băng Huyên Nhi ngạc nhiên hỏi, trong mắt tràn đầy sự hôm mộ.
"Đương nhiên là thật rồi, ta đã đồng ý rồi, ngày mai ta sẽ đi Vũ Tiên Tông." Giọng nói đắc ý bên trong ngọc phù truyền đến.
"Thật hâm mộ ngươi, linh thú vô cùng quý hiếm, cũng chỉ có đại tông môn siêu sấp mới có bản lĩnh tìm được linh thú, đến bây giờ ta cũng không có được một con yêu thú nữa, huống chi là linh thú." Băng Huyên Nhi ngưỡng mộ nói.
"Sẽ có mà, không phải lần trước ngươi nói Lý Hiên đã thu hút một con yêu thú kim điêu sao? Nếu thật sự không được thì xin Lý Hiên giúp đỡ, kêu hắn giúp ngươi thu hút một con đến." Giọng nói của Hạnh Nhi từ trong ngọc phù truyền đến.
"Đâu có dễ dàng như vậy, Lý Hiên có thể thu hút một con yêu thú đến đã rất hiếm rồi, Lý Hiên cũng không phải thần tiên." Băng Huyên Nhi lắc đầu.
"Ngươi đừng xem thường Lý Hiên, người này rất thần kỳ, dù sao thì ta cũng rất phục hắn, ngươi muốn thứ gì thì cứ đi xin Lý Hiên, nói không chừng sẽ thành công đó." Giọng nói của Hạnh Nhi từ trong ngọc phù truyền đến.
"Được rồi, được rồi, ta biết rồi, cứ như vậy đi."
Băng Huyên Nhi không tin, nàng thừa nhận Lý Hiện rất phi thường, nhưng cho dù có phi thường đến mấy thì cũng không phải thần tiên, không thể chuyện gì cũng có thể làm được, vì vậy Băng Huyên Nhi không để chuyện này trong lòng.
Cũng chính vào lúc này.
Băng Huyên Nhi cảm nhận được gì đó, mày liễu khẽ cau lại.
"Vậy mà lại có tên trộm đến cửa, không biết các tiêu sư có thể phát hiện ra tên trộm hay không, nếu như không phát hiện ra thì ta ra tay."
Băng Huyên Nhi nói xong, thần thức khóa chặt trên người tên trộm phía trên bức tường, đồng thời cũng nhìn thấy hươu sao đang yên lặng đứng phía dưới bức tường.
"Hươu sao đáng yêu như vậy, nhất định không thể để bị tên trộm làm cho bị thương, ta đi cứu nó, ồ? Sao mắt của nó trong veo như thế?"
Băng Huyên Nhi cảm thấy khó hiểu, cẩn thận đánh giá hươu sao nhỏ đó, phát hiện đôi mắt của hươu nhỏ này vô cùng linh động, hoàn toàn không giống bình thường.
Điều này khiến cho Băng Huyên Nhi càng thêm nghi hoặc, nghĩ mãi vẫn không hiểu được đây là tại sao, luôn cảm thấy rất kỳ quái.
"Đi xem chuyện gì đã xảy ra trước đã." Băng Huyên Nhi lẩm bẩm một câu, bắt đầu lẳng lặng quan sát.
Trên tường viện.
Tên trộm cẩn thận đánh giá tiểu viện, sau khi không nhìn thấy loại sinh vật bốn chân nào như chó mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó cười lạnh nói.
"Một tiêu cục lớn như vậy, ngay cả một con chó cũng không có, đây là xem thường kẻ trộm bọn ta sao? Hôm nay trộm ngươi, đáng đời ngươi bị trộm."
Nói xong, tên trộm phấn khích nhảy từ trên đầu tường xuống dưới, định khoắng sạch nơi này.
Nhưng.
Tên trộm vừa mới nhảy xuống, mượn ánh trăng sáng, hắn đã phát hiện ra trước mắt có một con hươu sao.
Màu lông của con hươu sao này rất đẹp, bộ dạng dễ thương, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy rõ đôi mắt sáng ngời của con vật.
Tên trộm nghi ngờ tại sao ở đây lại có hươu sao, nhưng hắn biết hươu sao rất ít khi phát ra tiếng, trong lòng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười lạnh lẩm bẩm nói.
"Không nuôi chó, nuôi hươu sao gì chứ, đúng là đồ teo não."
Bụp!
Âm thanh nặng nề xẹt qua hư không.
Tên trộm chỉ cảm thấy vị trí xương sườn truyền đến đau đớn dữ dội, cả người bay lộn ngược hàng chục thước theo hình vòng cung.
Ầm!
“Grr grr!"
Trong chuồng lợn của một gia đình cách đó hơn chục thước.
Cơ thể giang tay giang chân như chữ đại của tên trộm khảm trong chuồng lợn đầy bùn, đôi mắt đờ đẫn nhìn bầu trời, bất động như một tên ngốc.
Trong mắt của hắn tràn đầy sự hoang mang, đầu óc quay cuồng, cả người bất động như hóa đá.
Đến tận lúc này hắn vẫn không hiểu được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, vì sao bản thân lại tới chỗ này.
Mấu chốt là toàn thân hắn lúc này đau đớn dữ dội, thậm chí không thể động đẩy nổi.
Điều tức giận nhất là.
Bên cạnh còn có một con lợn nái già đang đẩy qua đùn lại, giống như đang tuyên bố chủ quyền, đùn phân hôi thối lên người của hắn, khiến cho cả người hắn tỏa ra mùi hôi thối.
"Ta sao thế này? Ta nhớ là hình như có một con hươu."
Tên trộm hốt hoảng, cái đầu dưa ong ong, giống như toàn hồ dán, nhất thời không kịp phản ứng, giống như bị đá đần người.
Cũng chính vào lúc này.
Bên cạnh hố phân truyền đến tiếng kêu thảm thiết, có một nữ nhân vội vàng hét lên: "Quản gia, có tên trộm muốn trộm phân nhà chúng ta."
"Tên đó trộm lợn nhà chúng ta, mau kêu hàng xóm láng giềng ra bắt tên trộm!"
"Bắt trộm!"
Cùng với tiếng la hét của nữ nhân, bên ngoài hỗn loạn, đèn lồng trên đường phố được thắp sáng, thậm chí có người chạy từ bên trong tiêu cục ra.