Không lâu sau, một tên trộm toàn thân phát ra mùi hôi thối bị mang ra, kéo về hướng phủ nha.
Sau khi những người này rời đi.
Trong con hẻm nhỏ tối tăm, tên trộm cường tráng nhìn thấy toàn bộ quá trình, hắn sợ hãi nhìn tiêu cục Bạch Vân.
"Mẹ ơi, lão đại mạnh như thế, kết quả vừa vào đã bị đá bay ra, còn bị đánh đi xa như vậy, tiêu cục này đáng sợ quá, sau này ta không dám làm trộm nữa, cũng không dám đến tiêu cục Bạch Vân nữa."
Tên trộm cường tráng nói xong, co giò bỏ chạy, biến mất dạng giống như một con thỏ.
Trong tiểu viện.
Hươu sao đứng ở góc tường nhẹ nhàng thở ra một hơi trắng, ung dung trở về tổ nhỏ của mình, một lần nữa nằm xuống canh giữ tiểu viện.
Sát vách.
Băng Huyên Nhi đã ngạc nhiên đến há cả miệng nhỏ, đôi mắt to tròn nhìn hươu sao, không dám tin hươu sao lợi hại như thế, vậy mà dùng một chân đá người ta bay xa như vậy.
Mấu chốt là Khí Huyết Chi Lực trên người tên trộm, đại khái là khoảng Luyện Thể tầng sáu.
Nhưng tên trộm có thực lực như vậy mà lại bị một cước đá bay, điều này khiến Băng Huyên Nhi nhìn đến có chút sững sờ.
"Không đúng, không ổn, con hươu sao này rất không đúng."
Trên gương mặt nhỏ của Băng Huyên Nhi lộ ra vẻ nghiêm túc, đôi lông mày màu đen nhanh hơi cau lại, nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ, nghi vấn vì sao con hươu sao nhỏ này lại mạnh như vậy.
"Không có yêu khí, không có ma khí, càng không có Khí Huyết Chi Lực, chẳng lẽ nó là linh thú? Không nên chứ, linh thú trân quý và lại quý hiếm, không thích thành trì loài người, theo lý mà nói thì không nên là linh thú, nhưng ta luôn cảm thấy nó là linh thú."
Băng Huyên Nhi đứng lên, trong con ngươi lạnh lùng mang theo vẻ không thể tin được sâu sắc.
Do dự một chút.
Băng Huyên Nhi bay lên, từ từ đáp xuống trước mặt của hươu sao, cẩn thận đánh giá nó.
Trước đó nàng thường đến nhà của Lý Hiên, sớm đã quen thuộc với hươu sao, vì vậy rất nhanh đã đi đến trước mặt của hươu sao nhỏ.
"Để ta sờ ngươi chút nào."
Băng Huyên Nhi nghiêm túc hỏi một câu, nhìn thấy hươu sao nhỏ không phản đối, Băng Huyên Nhi giơ bàn tay nhỏ trắng như tuyết lên, nhẹ nhàng sờ đầu của hươu sao.
Giây tiếp theo.
Băng Huyên Nhi cảm nhận được một luồng linh lực dâng trào, thân thể mềm mại của nàng khẽ lay động, ánh mắt nhất thời trở nên phức tạp.
"Vậy mà thật sự là linh thú, thật không thể tin nổi, ở một tiểu thành trì như thế mà gặp được linh thú, ta thật sự quá may mắn, không đúng... Không phải ta may mắn, là Lý Hiên may mắn, linh thú hiếm có như vậy, linh thú đi theo Lý Hiên, tại vì sao chứ?"
Băng Huyên Nhi nhẹ nhàng sờ hươu sao, trong lòng vô cùng nghi ngờ, nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại, nghĩ đến chuyện Lý Hiên có thiên phú Hòa Hợp Với Tự Nhiên.
"Có lẽ chính là năng lực này, gần đây đã tìm hiểu được không ít thông tin của Lý Hiên từ Hạnh Nhi, hắn thực sự là một nam nhân thần kỳ."
Băng Huyên Nhi lẩm bẩm, vô cùng yêu thích hươu sao, muốn giữ hươu sao làm của riêng mình, nhưng lại cần có sự đồng ý của Lý Hiên.
"Nên dùng thứ gì để trao đổi với Lý Hiên đây? Chỉ cần hắn đưa hươu sao cho ta, hắn muốn cái gì ta cũng đồng ý."
Con ngươi lạnh lùng của Băng Huyên Nhi xuất hiện gợn sóng, nhưng nàng đơn thuần không biết rằng, câu nói vừa nãy của chính mình đã khiến cho người khác nghe thấy phải nghĩ miên man bất định.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua ba ngày.
Bên ngoài thành Bạch Vân.
Lý Hiên dẫn Thu Nhi và A Ngốc gió bụi dặm trường đi đến trước cổng thành, nhìn thấy cổng thành người đến người đi, náo nhiệt vô cùng.
"Cuối cùng cũng đến rồi, chúng ta vào thành." Lý Hiên mỉm cười nói.
"Sư tôn, một mình Cự Hổ ở trong rừng rậm Bạch Vân không sao chứ? Ta lo nó sẽ xảy ra chuyện." A Ngốc lo lắng hỏi.
"Không sao, ba ngày này nó đã có được không ít thứ, tiếp theo thực lực của nó sẽ tiến vào thời kỳ tăng vọt, thực lực sẽ càng ngày càng mạnh."
Lý Hiên không để ý vẫy vẫy tay, dẫn hai đứa nhóc đi vào thành Bạch Vân.
Suy nghĩ đến tính an toàn.
Lý Hiên bố trí bọn họ đến tiểu viện cây liễu, dặn dò bọn họ phải nghiêm túc tu hành, sắp xếp Huyết Phân Thân âm thầm bảo vệ bọn họ rồi sau đó mới đi về phía tiêu cục Bạch Vân.
Mấy ngày này ăn gió nằm sương, ăn không ngon, ngủ không ngon, mỗi ngày trừ việc ăn heo rừng nướng ra thì là ăn cừu quay, vịt quay, gà quay, ngày ngày ăn thịt, ăn đến ngán luôn rồi.
Lần này trở lại, Lý Hiên định sẽ ăn thanh đạm một chút, nghỉ ngơi chỉnh đốn thật tốt.
Trở về đến tiểu viện của bản thân, nhìn thấy trong nhĩ phòng không có Tần Nguyệt, trong lòng Lý Hiên lại trống rỗng, cảm thấy vô cùng không nỡ.
"Cuối cùng ngươi cũng đã trở về rồi."
Băng Huyên Nhi xinh đẹp như tiên nữ bay từ sát vách bay xuống, mang theo hương thơm đáp xuống trước mặt Lý Hiên, con mắt lạnh lùng quét nhìn Lý Hiên, mang theo một tia nóng bỏng mờ mịt.
"Sao ngươi còn chưa đi?" Lý Hiên nghi ngờ.
"Tần Nguyệt nhờ ta chăm sóc ngươi, đồng thời để ta mang một chút đồ cho ngươi, nè."
Băng Huyên Nhi vươn bàn tay nhỏ ra, đưa một quả phát ra ánh sáng nhiều màu cho Lý Hiên, lại đưa thêm ba quả tiến hóa, còn có một lệnh bài cổ xưa.
Sau khi lấy ra những thứ này ra, Băng Huyên Nhi lại lấy ra một viên đá thần bí, tiếp tục nói.