"Điều này là chắc chắn, danh hiệu Lam Y Nhân của lão tổ vang dội như vậy, ai dám bất kính với lão tổ?" Thiếu nữ tự hào ngẩng đầu.
"Đúng vậy, đúng vậy."
Đôi thiếu nam thiếu nữ này bàn luận sôi nổi, thỉnh thoảng lại tâng bốc khen ngợi.
...
Hồ Phong nghe được những lời này, trong lòng rất vui vẻ.
Con người hắn thích sĩ diện nhất, thích được người ta a dua nịnh hót, thích được người ta tung hô nghênh đón, tất nhiên cũng chờ mong cảnh tượng được nghênh đón.
Trong sự chờ mong như vậy.
Bọn họ cuối cùng đã đi tới bên dưới chân núi Thanh Liên Tông, kết quả một người ra đón cũng không thấy, điều này khiến Hồ Phong hơi lạnh mặt.
"Sư huynh, ngươi chưa thông báo cho Thanh Liên Tông là lão tổ của chúng ta sắp tới sao?" Người thiếu nữ nhìn thiếu niên kia.
"Thông báo rồi, kỳ lạ, tại sao không có ai ra nghênh đón vậy?" Thiếu niên cũng có phần mờ mịt.
"Đi, lên núi, trái lại ta muốn xem xem Thanh Liên Tông này là có ý gì."
Hồ Phong rất khó chịu, thần thức mạnh mẽ quét về phía Thanh Liên Tông, kết quả phát hiện trên núi bố trí rất nhiều trận pháp, vân khí lượn lờ, thần thức của hắn không thể thăm dò được tình hình trên núi.
"Làm ra một vài thủ đoạn đề phòng dò xét cỏn con, nực cười!"
Trong mắt Hồ Phong có sự bực dọc, trận pháp nhỏ như này chỉ cần dùng một chiêu là hắn đã có thể hủy diệt, hiển nhiên không để vào mắt.
Tâm trạng hắn không vui, dẫn hai người trẻ tuổi bay lên đỉnh núi Thanh Liên Tông.
Nhưng trong quá trình bay lên. hắn nhíu mày lại.
Bởi vì ở trên đường núi Thanh Liên Tông vân khí lượn lờ, hắn nhìn thấy rất nhiều tu sĩ đang xếp hàng chờ đợi.
Khí tức của những tu sĩ này, đa phần đều trong khoảng Luyện Khí kỳ tầng sáu tầng bảy, mấu chốt là càng lên trên núi, thực lực của tu sĩ càng mạnh.
Đợi tới được lưng chừng núi, hắn đã nhìn thấy các tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đang chờ đợi.
"Kỳ lạ, Trúc Cơ kỳ tuy rằng không chẳng đáng là gì trong mắt ta, nhưng ở Thanh Liên Tông này cũng được xem như cấp bậc Chấp sự.”
“Sao bọn họ sao lại đứng chờ ngoài sườn núi? Đến một người tiếp đãi cũng không có?"
Hồ Phong nghi vấn không hiểu, nghĩ mãi không ra tại sao những tu sĩ Trúc Cơ kỳ này không lên núi chờ.
Mang theo vô số nghi vấn, hắn tiếp tục tiến về phía trước, kết quả càng đi lên phía trên núi, thực lực của các tu sĩ mà hắn nhìn thấy lại càng mạnh.
Từ Trúc Cơ trung kỳ đến Trúc Cơ hậu kỳ, lại đến Trúc Cơ đỉnh phong, những tu sĩ này đều lẳng lặng đứng ngoài sườn núi chờ đợi, cũng chẳng có ai gây chuyện, có vẻ vô cùng yên lành.
"Kỳ lạ!"
Hồ Phong càng ngày càng ngờ vực, thần thức lại một lần nữa quét về phía đỉnh núi lần nữa.
Tiếc là trận pháp quá nhiều, hoàn toàn không thể thăm dò được tình hình trên đỉnh núi, trái lại chỉ nhìn thấy một vài đệ tử Thanh Liên Tông đang duy trì trận pháp.
"Không cần biết vì nguyên nhân gì, Thanh Liên Tông nhỏ bé dám không nể mặt ta, hôm nay ta nhất định dạy cho bọn họ một bài học.”
“Còn có Lý Hiên kia, cho dù là luyện đan sư thì sao? Dám không nể mặt ta, ta cũng cho hắn bài học."
Hồ Phong lạnh lùng nói, dự định sau khi lên núi sẽ tùy ý thả khí tức mạnh mẽ của mình ra, hung hăng đàn áp Thanh Liên Tông và Lý Hiên.
Hắn muốn để tất cả mọi người ở Thanh Liên Tông cảm nhận thử sự khủng bố của Kim Đan kỳ.
Với ý nghĩ như vậy.
Hồ Phong tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã tới được đỉnh núi.
Chỉ là vào lúc này.
Hồ Phong nhìn thấy, trên một tảng đá ở đỉnh núi, vậy mà lại có một gã tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ lưng đeo Hắc Sắc Loan Đao đang ngồi.
"Là hắn! Hắc Sắc Loan Đao vậy mà cũng tới!" Sắc mặt của Hồ Phong trở nên nghiêm trọng trong nháy mắt.
Mặc dù cả hai người bọn họ đều là Kim Đan sơ kỳ, nhưng lực chiến của Hắc Sắc Loan Đao cực mạnh, đã từng đơn thương độc mã tiêu diệt sào huyệt của một yêu ma, chém chết kẻ đứng đầu sào huyệt, một trận thành danh.
Người tung hoành mạnh mẽ như vậy mà lại ngồi đợi chờ trên tảng đá lớn ấy, điều này khiến Hồ Phong trở nên cẩn thận hơn, thậm chí hắn còn thu khí thế trên người lại.
Với nghi vấn sắc nét.
Hồ Phong tiếp tục tiến lên phía trước, đợi sau khi đi xa mấy trăm thước, hắn lại thấy một vị tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, tu sĩ Kim Đan này đang ngồi trên đại thụ.
Vị tu sĩ này thoạt nhìn rất hiền hòa, mỉm cười với dáng vẻ nhã nhặn.
Nhưng sau khi Hồ Phong nhìn thấy vị tu sĩ này, hắn lập tức dừng bước, sắc mặt càng nghiêm nghị hơn.
"Tiếu Diện Hổ, kẻ này vậy mà cũng có mặt ở đây!"
Hồ Phong đặt tay trên vũ khí bên hông, căng cứng người phòng bị đối phương, thậm chí đi đường vòng, từ một bên khác đi lên trên.
"Lão tổ, người này là ai? Sao người lại nghiêm túc như vậy." Thiếu nữ ở phía sau hỏi.
"Hắn là Tiếu Diện Hổ, sức chiến đấu rất mạnh, thích nhất là vừa cười vừa giết người, từng tiêu diệt một môn phái ma tu Kim Đan sơ kỳ, rất không dễ chọc." Hồ Phong nghiêm trọng nói.
"Mạnh như vậy sao?" Thiếu nữ kinh ngạc che miệng.
"Đúng vậy mạnh hơn ta một khoảng lớn, có điều hắn mạnh như vậy mà cũng ngồi đợi trên cây, điều này rất kỳ lạ." Hồ Phong nghĩ không thông, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhưng sau khi đi thêm được một quãng, Hồ Phong dừng hẳn lại.
Bởi vì trên bàn trà nằm ngoài một cửa tiệm ở phía trước, ở đó có một vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ, người này đang cầm chén uống trà, phơi nắng với dáng vẻ biếng nhác.