Lý Hiên quan sát năng lực Thăm Dò Tương Lai này, yên lặng một hồi lâu, vẫn quyết định sử dụng thử.
Hắn muốn tìm hiểu tương lai một chút, xem xem mình có vượt qua thời kỳ đại huỷ diệt hay không, người nhà của mình có còn sống hay không.
Còn có cả tình hình của Tần Nguyệt, Tống Tiểu Mỹ, Băng Huyên Nhi, hắn cũng muốn tìm hiểu chút.
"Thử một lần xem nào, chỉ xem mấy giây rồi lập tức ngừng sử dụng năng lực này, như vậy tổn thương đối với ta có lẽ sẽ rất thấp."
Lý Hiên thử sử dụng Thăm Dò Tương Lai, trong chốc lát, đôi mắt hắn loé lên, ánh sáng thần bí toát ra từ trong con ngươi, hiện ra một hình ảnh đẫm máu.
Hình ảnh đó mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không nhìn rõ.
Thứ có thể nhìn thấy chỉ có cánh tay phải đứt lìa của Lý Hiên, phụ mẫu ngã trên vũng máu, Hàn Băng Cự Hổ bị chặt đầu.
Cả hình ảnh Lôi Điện Kim Điêu bị xé nát, hươu sao nhỏ chỉ còn lại một nửa cơ thể và một con quỷ dị hắc thỏ khổng lồ.
Cảnh tượng như vậy, hình ảnh đẫm máu như vậy.
Chúng ngay lập tức kích thích cảm xúc của Lý Hiên, hai mắt hắn đỏ ngầu tiếp tục dò xét tương lai, nỗ lực tra xem nguyên nhân của tất cả chuyện này.
Rất nhanh.
Hắn nhắm hai mắt lại, sắc mặt trở nên trắng bệch, cơ thể run rẩy kịch liệt, máu tươi chầm chậm chảy xuống từ trong tai trái của hắn, nhuộm đỏ da thịt và bộ quần áo thanh liên của hắn.
Khí tức của hắn trở nên uể oải suy sụp, thọ mệnh tiêu hao dữ dội, thậm chí thời đã gian trôi qua một phút mà hắn vẫn tiếp tục thăm dò tương lai, vẫn như cũ không mở mắt ra.
...
Một bên khác.
Nước Tây Phong phía tây nước Đại Hạ, trong một sơn động cực lớn nào đó nằm bên dưới mặt đất.
Hoạt tử nhân và người thịt bướu khổng lồ đông như mắc cửi đứng trong sơn động, phát ra khí tức tàn bạo máu tanh, tại trung tâm của những quái vật này là một tế đàn cực lớn.
Xung quanh tế đàn rất nhiều con thỏ đang đứng, mỗi một con đều cơ bắp cuồn cuộn, hai mắt màu đỏ, cho người ta cảm giác vô cùng cuồng bạo.
Mà hình dáng của bọn chúng cũng đủ kiểu đủ loại, có con mọc ra đôi cánh, có con mọc ra bốn cái chân, có con có thêm hai cánh tay, hình dạng cực kỳ quỷ dị.
Ở ngay trung tâm của tế đàn.
Một con thỏ đen có kích thước bằng xe bọc thép đang lẳng lặng nằm sấp, trên lưng mọc ra đôi tay cực lớn có hoa văn quỷ dị.
Lúc này.
Thỏ đen đang nhắm hai mắt, nó đang nói chuyện với một nhóm quỷ dị ở trong không gian đặc thù thông qua một luồng khí đen.
"Hắc Thỏ, ngươi dự định khi nào thì ra tay? Vì khiến ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, chủ thượng đã ban tặng một bảo vật." Hư ảnh hình rồng ngồi trên chủ toạ hỏi.
"Đợi thêm một tháng nữa, một tháng sau ta sẽ lột xác, đến lúc đó ngay cả Văn Tự Thần Bí cũng giết không được ta, tất nhiên ta cũng sẽ phá hủy nước Đại Hạ một cách dễ dàng."
Hắc Thỏ mọc hai cánh tay sau lưng lạnh lùng nói, cái miệng mở ra khép vào, hình như đang nhấm nuốt gì đó, dường như có tóc mơ hồ lộ ra từ miệng nó.
"Cũng được, đúng lúc người đội đấu lại đã rời khỏi nước Đại Hạ, đây là cơ hội tốt." Hư ảnh hình hổ gật đầu.
"Cho dù người đội đấu lại không rời đi cũng không sao, có bảo vật đó ở đây, người đội đấu lại cũng ngăn không nổi, đó chính là..." Hư ảnh hình chó nhìn hư ảnh hình thỏ một cách hâm mộ.
"Thật vậy, đồ tốt như vậy tại sao lại không cho ta!" Hư ảnh hình rắn lè lè lưỡi, thể hiện sự táo bạo gắt gỏng vô cùng.
"Được rồi, chuyện này cứ như vậy, Dã Kê, ngươi hỗ trợ Hắc Thỏ chiếm lấy nước Đại Hạ." Hư ảnh hình hổ lên tiếng, liếc nhìn hư ảnh con gà rừng trong góc.
"Được."
Bóng đen của con gà rừng trong góc gật đầu, có xúc tu vặn vẹo uốn tới uốn lui trong không trung một cách mơ hồ.
"Cứ như vậy đi, một tháng sau tiêu diệt nước Đại Hạ, dùng thi thể của bọn chúng xây dựng vùng đất hiến tế, triệu hồi chủ thượng đại nhân, tan họp."
"Vâng!"
Phía sau giọng nói của hư ảnh hình rồng, phần đông hư ảnh cũng đều biến mất.
...
Trong sơn động ẩn nấp.
Trên tế đàn to lớn vô cùng, Hắc Thỏ mở mắt ra, từng vòng xoáy cuộn tròn trong mắt nó.
"Đều đang đố kỵ ta nhận được bảo vật sao, nực cười. Ta có thể có được bảo vật là vì chỗ này của ta cách nơi đó gần nhất, khả năng chiến đấu ngang nhau, phòng ngự của ta đủ mạnh, che đấu đủ mạnh, công kích đủ mạnh, tốc độ đủ nhanh, thuộc hạ đủ nhiều, hơn nữa, ta là trụ cột quan trọng trong việc triệu hồi chủ thượng, không đưa bảo vật cho ta thì cho ai?”
“Rắn tuy mạnh hơn ta, nhưng tốc độ của ngươi quá chậm, lại ở xa, cộng thêm không am hiểu triệu hồi chủ thượng, sao có thể cho ngươi?
“Còn về Chuột, tuy ẩn nấp của ngươi đủ mạnh, thuộc hạ cũng nhiều, nhưng cho dù có được bảo vật thì khả năng phòng ngự của ngươi cũng chống đỡ không nổi công kích của Văn Tự Thần Bí, đưa cho ngươi có tác dụng gì?"
Hắc Thỏ lạnh lùng cười, nghĩ tới chuyện một tháng sau khả năng phòng ngự của mình sẽ đạt đến cực hạn, đủ mạnh để chống lại công kích của Văn Tự Thần Bí, nó phấn khích khôn nguôi.
"Hiện tại khả năng phòng ngự của ta vẫn rất yếu, đụng phải Văn Tự Thần Bí thì chỉ có đường chết, ta cần phải ẩn nấp cho kỹ, may mắn năng lực ẩn nấp của ta chỉ xếp sau Chuột, không có ai có thể phát hiện ta.”
“Đợi đó mà xem, một tháng sau, khi sức phòng ngự của ta đạt đến cực hạn, ta nhất định phải giết sạch nước Đại Hạ, ha ha ha ha."