Chu Hằng vội vàng gật đầu, cảm giác đau đớn trong tim tựa hồ giảm bớt một chút, đồng thời hắn càng ngày càng cảm thấy Đường Khả Nhi có gì đó không bình thường.
Bởi vì Đường Khả Nhi vẫn luôn nơi cách hắn hơn trăm thước, nhìn hắn rơi lệ, biểu cảm rất kỳ quái. Mấu chốt là, tay phải của Đường Khả Nhi vẫn cứ giơ lên, giống như muốn nắm lấy hắn.
Động tác này khiến Chu Hằng cảm thấy trái tim càng đau đớn, trong lòng hắn càng thêm kiêng dè Đường Khả Nhi.
"Đừng nhìn nàng nữa, đi theo ta, ta không giải quyết được ô nhiễm trong rừng rậm Lục Nha, chỉ có thể nhờ Kim Đan từ từ tiêu trừ." Bối Đao Khách nói xong thì xoay người bước về phía xa.
"Được, ấy? Đằng kia có người."
Chu Hằng đột nhiên chỉ về một hướng, ở nơi đó, một người đội đấu lạp đang đi về phía rừng rậm Lục Nha.
"Kỳ lạ, vậy mà ta lại không cảm nhận được tu vi của người này?"
Bối Đao Khách cũng nhìn về phía người đội đấu lạp, hắn phát hiện mình không cảm nhận được cấp bậc thực lực của người đội đấu lạp.
"Chẳng lẽ là đại tu sĩ tới giải quyết ô nhiễm?" Chu Hằng đột nhiên hỏi.
"Không có khả năng! Nguyên Anh kỳ đang chiến đấu ở ngoại vực, Kim Đan kỳ cũng đi khắp nơi giải quyết sào huyệt, cho dù có chút thời gian thì cũng vội vàng đi xử lý chuyện quan trọng của mình, làm sao có thể tới nơi này.”
“Hơn nữa, Kim Đan kỳ cùng lắm là tới giết quỷ dị, căn bản không giải quyết được ô nhiễm của nơi này, tới cũng vô dụng.”
“Người này có lẽ cũng giống như các ngươi, đến thực hiện nhiệm vụ điều tra.” Bối Đao Khách trực tiếp lắc đầu.
"Được rồi, vậy chúng ta có nên ngăn cản hắn không? Dù sao rừng rậm Lục Nha cũng rất nguy hiểm." Chu Hằng hỏi.
"Đương nhiên, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi ngăn cản hắn. Thật là không bớt lo, ai cũng tới tìm chết."
Bối Đao Khách đang định hành động thì chợt thấy người đội đấu lạp đứng lại bên ngoài rừng, bất động.
Hành vi ấy khiến Bối Đao Khách hơi sửng sốt, hắn vừa định nói gì đó thì chợt thấy người đội đấu lạp cử động, hai tay người đó đan chéo trước ngực.
Xoẹt!
Ánh sáng màu xanh bắt đầu lóe lên, lấy người đội đấu lạp làm trung tâm, chusnh nhanh chóng lan ra mọi hướng.
Bất cứ nơi nào những tia sáng màu xanh này đi qua, môi trường bị ô nhiễm ở nơi đó đều nhanh chóng phục hồi, vùng đất cằn cỗi dần dần mọc lên những chồi non, cây con vươn lên khỏi mặt đất, dần dần phát triển thành những cây đại thụ cao chót vót.
Người đội đấu lạp bước từng bước tiến vào rừng Lục Nha trong những quầng sáng màu xanh. Bất cứ nơi nào hắn đi qua, sức sống vô tận lại tràn ra, cả khu rừng dường như cũng trở nên tràn đầy sức sống và sinh cơ.
Một lượng lớn các loài chim chao liệng trên bầu trời, cất tiếng hót ríu rít vui sướng. Có chú sóc nhỏ đang ôm một quả hạch, chạy đến chỗ người đội đấu lạp, thuận theo quần áo trèo lên vai, đưa quả hạch cho hắn.
Người đội đấu lạp mỉm cười lắc đầu, rảo bước giữa thiên nhiên xanh tươi.
"A!"
Từ sâu trong khu rừng, những tiếng gào rít nối tiếp nhau vang lên, gió lạnh trong khu rừng gào thét từng cơn, như đang chống lại sức mạnh của tự nhiên.
Nhưng mà.
Những cơn gió ấy cũng nhanh chóng tan biến, tiếng kêu gào càng ngày càng nhỏ, sau đó dần dần biến mất.
Toàn bộ rừng rậm Lục Nha đã khôi phục lại dáng vẻ trước kia, không còn dấu vết của ô nhiễm nữa.
Nhìn cảnh tượng như thần tích này, nhìn ô nhiễm mà ngay cả Kim Đan kỳ cũng không thể giải quyết, vậy mà lại bị người đội đấu lạp giải quyết một cách dễ dàng.
Bối Đao Khách ngây người, đầu óc choáng váng chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Chu Hằng đứng cạnh bên cũng sững sờ bất động, đầu hắn ong ong. Ngay cả Đường Khả Nhi đứng cách trăm thước, miệng nàng cũng há thành hình chữ O.
Cuối cùng.
Người đội đấu lạp từ trong khu rừng bước ra, đứng ở bìa rừng yên lặng nhìn Chu Hằng một lát, sau đó thong thả bước về phía xa, dần dần biến mất nơi chân trời.
Chẳng ai trong số bọn họ dám nhúc nhích, kể cả Bối Đao Khách cũng không dám nói gì. Bởi vì người có thể giải quyết ô nhiễm bằng cách này nhất định là cường giả siêu cấp, bọn họ căn bản không có tư cách xúc phạm.
Bọn họ chỉ có thể kính sợ mà nhìn, mãi cho đến khi bóng người đội đấu lạp khuất hẳn.
"Thật lợi hại, vậy mà lại có thể giải quyết ô nhiễm đơn giản như thế. Quá mạnh." Chu Hằng cảm thán.
"Đúng là rất lợi hại, đây rất có khả năng là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hoặc có thể còn mạnh hơn."
Thần sắc trên gương mặt Bối Đao Khách ngưng trọng, hắn nhìn về hướng người đội đấu lạp rời đi bằng ánh mắt kính nể và khiếp sợ.
Một lúc sau.
Bối Đao Khách lại một lần nữa nói: "Chúng ta đi thôi, đi điều tra tình hình của sào huyệt Hắc Phong, ta sẽ cử người cùng đi điều tra với ngươi."
"Được, tiền bối."
Chu Hằng vội gật đầu, theo Bối Đao Khách xoay người rời đi, nhưng khi hắn ngoái đầu lại, hắn lại thấy Đường Khả Nhi ở đằng xa lẳng lặng bước theo.
Cảnh này khiến trái tim Chu Hằng hoảng hốt, hắn không khỏi tăng tốc, đi nhanh về phía trước.
Hai giờ sau.
Bọn họ đến gần rừng rậm Hắc Phong, một nữ đeo mặt nạ mang dáng vẻ lạnh lùng đang đứng đó, lẳng lặng chờ.
"Tiểu Muội, giao hắn cho ngươi, các ngươi đi hoàn thành nhiệm vụ điều tra sào huyệt Hắc Phong." Bối Đao Khách trầm giọng nói.
"Được."
Nữ nhân đội mặt nạ liếc mắt nhìn Chu Hằng, nhìn về phía trái tim của hắn, rồi quay người đi về phía rừng rậm Hắc Phong.
Chu Hằng do dự một lúc, cuối cùng cũng đi theo, nhưng hắn vẫn thấy Đường Khả Nhi lặng lẽ đi theo, cho đến Bối Đao Khách ngăn cản nàng mới dừng lại.