Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế (Dịch Full)

Chương 323 - Chương 323. Đừng Nói Cho Hắn Biết, Hắn Đã Chết

Chương 323. Đừng nói cho hắn biết, hắn đã chết Chương 323. Đừng nói cho hắn biết, hắn đã chết

Cuối cùng.

Chu Hằng rời đi, đi theo nữ nhân đội mặt nạ, theo nàng tiến vào rừng rậm Hắc Phong.

Nhưng lúc này.

Giọng nói của Bối Đao Khách vang lên, thông qua phương thức truyền âm chỉ truyền đến tai nữ nhân đeo mặt nạ.

"Đừng nói cho hắn biết, hắn đã chết."

"Được."

Nữ nhân đeo mặt nạ gật đầu, dẫn Chu Hằng vào rừng.

Ngoài rừng.

Đường Khả Nhi hai mắt đỏ bừng mắt nhìn Chu Hằng không có trái tim đi vào rừng Hắc Phong.

"Đại tiểu thư, chúng ta đi thôi, ngươi đã dùng hộ thân phù, Thái Thượng trưởng lão nhất định là rất lo lắng." Bối Đao Khách nghiêm túc nói.

"Ừm, không ngờ tới nhiệm vụ lần này, lại là lần cuối gặp sư huynh.”

“Mặc dù trước đây hắn từng ích kỷ tư lợi, nhưng hắn đã thay đổi bản thân rất nhiều trong chuyến đi đến mỏ quặng Bạch Vân, cũng đã giúp đỡ rất nhiều người dân.”

“Không ngờ rằng vừa tiến vào rừng rậm Lục Nha hắn đã bị đâm xuyên tim, nếu không có hộ thân phù lão tổ ban cho thì ngay cả ta cũng đã chết." Đường Khả Nhi thở dài.

"Cứ để hắn đi như vậy thôi, đây là kết cục tốt nhất của hắn, nếu không hắn sẽ biến thành quái vật." Bối Đao Khách lắc đầu.

"Ta biết, chỉ là nhìn thấy đồng bạn của mình cứ như vậy chết đi, bản thân ta cũng cảm nhận được việc sinh tồn khó khăn của con người. Sau này ta phải trở nên mạnh hơn, bảo vệ cho nhân tộc được sống an ổn hơn."

Đường Khả Nhi nói xong, linh khí trên người nàng dâng trào, vào lúc này vậy mà lại tìm được cơ hội Trúc Cơ hoàn mỹ, bắt đầu thuế phàm.

"Chúc mừng đại tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được cơ hội Trúc Cơ hoàn mỹ, chẳng máy chốc sẽ trở thành tu sĩ Trúc Cơ." Bối Đao Khách chúc mừng, nói.

"Ừm, chúng ta đi thôi."

Cảm xúc của Đường Khả Nhi không dao động quá nhiều, nàng giẫm lên lá sen, bay về phía Tam Kiếm Tông.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc một đêm đã trôi qua, đến sáng hôm sau.

Rừng rậm Hắc Phong.

Nữ nhân đội mặt nạ và Chu Hằng trốn trong sơn động, khôi phục linh lực trong trạng thái khắp người bê bết máu, khí tức của hai người đều trở nên yếu ớt.

"Không ngờ sào huyệt Hắc Phong lại bạo phát, nhất định phải mau chóng chạy ra khỏi khu rừng, khởi động trận pháp, ngăn cản quái vật bên trong sào huyệt chạy ra." Nữ nhân đeo mặt nạ nói bằng giọng điệu lạnh băng.

"Sư tỷ, bên ngoài đã bị quái vật bao vây, chân trái của ta lại gãy, chúng ta căn bản không thể xông ra ngoài." Chu Hằng khàn giọng nói.

“Không sao, chỉ cần ta có thể xông ra là được.” Nữ nhân đeo mặt nạ lấy một viên đan dược từ trong túi Càn Khôn ra.

"Cái gì? Sư tỷ, ngươi định bỏ rơi ta?" Sắc mặt Chu Hằng tái nhợt, cả người rơi vào trong nỗi hoảng sợ.

"Xin lỗi."

Nữ nhân đeo mặt nạ nhìn Chu Hằng bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó tháo mặt nạ ra, để lộ dung nhan xinh đẹp vô song.

"Không, ngươi không thể bỏ rơi ta, ta không thể chết, ta không muốn chết!" Chu Hằng thống khổ nói, trên mặt tràn đầy nước mắt, hắn cầu xin.

"Khóc cái gì mà khóc? Không phải là đã bị bỏ rơi sao? Loại cảm giác này ta đã trải qua ba lần rồi, hơn nữa sau này vẫn sẽ có người bỏ rơi ta tiếp, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."

Nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ đeo mặt nạ mỉm cười, giơ tay nuốt viên đan dược này vào, linh khí trên người nàng đột nhiên bạo phát, thực lực lập tức tăng lên, càng lúc càng mạnh hơn.

"Vĩnh biệt."

Nữ từ đeo chiếc mặt nạ lên, cầm trường đao trong tay nhanh chóng lao ra khỏi rừng rậm. Ở giữa sào huyệt với vô biên vô ngàn quái vật, nàng cố gắng lao ra khỏi nơi đây, khởi động trận pháp.

Thế nhưng, ở đây có quá nhiều quái vật, đối mặt với số lượng quái vật khủng bố như vậy, nàng bị quấn lấy, trong lúc nhất thời không có cách nào xông ra ngoài.

Thậm chí về sau, nàng còn bị quái vật đánh cho thương tích đầy mình.

"Ha ha ha, sắp phải chết rồi sao? Đáng tiếc không thể khởi động trận pháp, không thể bảo vệ người dân xung quanh. Thật không cam tâm!"

Trong mắt nữ nhân đeo mặt nạ không có sự sợ hãi, giống như đã sớm quen với tử vong, chỉ có một tia không cam tâm nhàn nhạt, nàng không cam tâm vì không thể bảo vệ người dân xung quanh.

Cũng đúng lúc này.

Một bóng người khập khiễng bước ra khỏi sơn động, cười như điên dại.

"Ha ha ha, chẳng phải là chết thôi sao? Dù chết lão tử cũng muốn chết oanh oanh liệt liệt, tới đây đi!"

Chu Hằng, người đã mất trái tim còn bị gãy một chân đột nhiên bạo phát, lập tức thu hút toàn bộ quái vật, hắn muốn mở ra một con đường sống cho nữ tử mặt nạ.

"Cảm tạ!"

Nữ tử mặt nạ rất bình tĩnh, nắm lấy cơ hội sống còn này xông ra khỏi đám quái vật, nhanh chóng lao về phía xa.

Nơi này chỉ còn lại có tiếng cười điên dại đau xót của Chu Hằng, hắn chiến đấu anh dũng trong vòng vòng vây công của quái vật, cuối cùng tự bạo trong tiếng nổ đùng đùng.

Bên ngoài rừng rậm Hắc Phong.

Nữ nhân mặt nạ nhanh chóng xông ra ngoài, hai tay bỗng vỗ mạnh vào cơ quan trận pháp phía bên ngoài đại trận.

"Lấy máu của ta làm dẫn, lấy sinh mạng của ta làm giá, Huyết Linh Đại Trận, khai!"

Ầm ầm ầm!

Đại trận khổng lồ màu máu dần ngưng tụ rồi xuất hiện, bao phủ và bắt đầu xoay chuyển quanh rừng rậm Hắc Phong, ngăn chặn quái vật bên trong rừng.

Nhìn thấy quái vật bị chặn lại, nữ tử mặt nạ thở phào một hơi, sau đó ngã xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.

Trong tiểu viện tại khu ngự thú thuộc Thanh Liên Tông.

Lý Hiên cầm một cây hoa Linh Tê, âm thầm tiếp thêm Tự Nhiên Chi Lực vào bên trong, trong ánh sáng rực rỡ dào dạt sức sống, hoa Linh Tê phát triển khỏe mạnh.

Bình Luận (0)
Comment