Trước đó nàng từng thăm dò sơ qua Lý Hiên một chút, sau khi nhìn thấy linh hồn Lý Hiên có tổn thương thì đã ngừng quan sát, cũng không thấy được tàn lưu của Văn Tự Thần Bí.
Cho đến khi thăm dò sâu hơn vào lúc nãy, nàng mới phát hiện ra trên người Lý Hiên có dấu vết mà Văn Tự Thần Bí để lại, lúc này mới xác nhận thân phận của Lý Hiên.
"Hóa ra là vậy, có thể cho ta chút máu của ngươi được không? Một bình nhỏ là được rồi."
Lý Hiên nghĩ đến Tống Tiểu Mỹ, nàng là người của bộ tộc Huyết Miêu, cấp bậc của huyết mạch không được cao, huyết mạch sẽ kìm hãm nghiêm trọng sự phát triển của Tống Tiểu Mỹ trong tương lai.
Bản thân hắn có năng lực Huyết Mạch Đề Thủ, có lẽ có thể giúp đỡ nàng trong tương lai, khiến nàng đột phá liên tiếp, nâng cao thực lực.
"Chuyện này..."
Nghe thấy những lời Lý Hiên nói, Tần Bất Hối muốn từ chối theo bản năng. Nhưng, nghĩ đến những điều Lý Hiên đã gánh chịu vì Nhân tộc, và cả vết thương rách toạc ở linh hồn, cuối cùng nàng cũng gật đầu.
"Được."
Vừa dứt câu, một chiếc bình ngọc đã xuất hiện trong lòng bàn tay Tần Bất Hối, đồng thời trên đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng cũng xuất hiện vết thương, máu bây lên giống như là đám mây trôi, chảy vào trong bình ngọc.
"Cho ngươi."
Sau khi bình ngọc đã đầy, Tần Bất Hối đưa bình ngọc cho Lý Hiên.
"Cảm tạ."
Lý Hiên nhìn Tần Bất Hối bằng ánh mắt cảm kích, sau đó khắc lên bình sứ một loạt trận pháp, sau khi vẽ xong mới bỏ vào trong túi Càn Khôn.
Trong quá trình này.
Tần Bất Hối vẫn luôn quan sát, nhìn Lý Hiên thuần thục khắc trận pháp, nhìn phù văn phức tạp và huyền ảo đó, Tần Bất Hối mơ hồ cảm nhận được một chút chấn động.
Bởi vì nàng quan sát nhưng hoàn toàn không thể hiểu được trận pháp này, cảm thấy giống như đang xem thiên thư.
"Sao mà ngươi làm được như thế? Tại sao phương điện của trận pháp của ngươi lại lợi hại như vậy?" Tần Bất Hối nghi hoặc hỏi.
"Thì cứ học là biết thôi." Lý Hiên tìm một cái cớ.
"Cứ học là biết? Cứ đơn giản vậy sao?"
Tần Bất Hối lại một lần nữa bị đả kích, năm đó khi học trận pháp, nàng đã khiến sư tôn của mình nổi cơn tam bành vì tức.
Kết quả học tập nhiều năm như vậy, nàng mới trở thành trận pháp sư tứ giai hạ phẩm, mà Lý Hiên còn trẻ như vậy đã là trận pháp sư tứ giai.
Quan trọng là nàng không thể hiểu trận pháp của Lý Hiên, điều này chứng tỏ Lý Hiên tinh thông trận pháp hơn cả nàng, loại chênh lệch này khiến Tần Bất Hồi càng thêm phiền muộn.
Vì vậy, nàng không muốn bàn luận trận pháp nữa, dứt khoát chuyển chủ đề, nàng nói.
"Ngươi đã cứu Nam Vực, giúp đỡ rất nhiều người, thiên tài địa bảo linh hồn thì ta không chắc chắn hoàn toàn, nhưng phần thưởng khác thì ta có rất nhiều, ngươi muốn gì?"
"Phần thưởng hả, quả tiến hóa hoặc quả dung hợp đều được." Lý Hiên suy nghĩ, nói.
"Được."
Tần Bất Hối nhanh chóng tìm kiếm trong túi Càn Khôn, kết quả nàng tìm một hồi cũng không nhìn thấy bất cứ quả nào, điều này khiến nàng vô cùng buồn bực.
"Đợi một lát, ta lập tức thông báo cho bản thể, để bản thể đổi chiến công lấy một vài quả cho ngươi, yên tâm, ta sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào của ngươi."
Tần Bất Hối nói xong thì lập tức liên lạc với bản thể ở ngoại vực, truyền thông tin qua.
Ngoại vực.
Núi Vô Giới, căn cứ của Nhân tộc.
Tần Bất Hối đứng ở phủ đệ của đại soái, nhìn một nam tử trung niên mặc áo giáp cao lớn oai hùng.
Khí tức của người này sâu như đại dương, hơn một nửa khoảng không phía sau lưng người này được bao phủ bởi hai thanh cự phủ, nhìn trông uy lực kinh người.
"Cửu muội, từ bỏ đi, thiên tài địa bảo chữa trị linh hồn quá quý hiếm, cho dù ngươi mượn hết chiến công của tất cả chúng ta, cũng đổi không được." Nam tử mặc áo giáp thở dài, nói.
"Thất ca, thật sự không có cách nào sao? Linh hồn của Võ Thạch ở Táng Nguyệt Tông bị thương, không có thiên tài địa bảo chữa trị linh hồn thì cả đời coi như đã kết thúc."
Tần Bất Hối không cam tâm hỏi, dùng thân phận của Võ Thạch giúp Lý Hiên tìm thiên tài địa bảo.
"Xin lỗi, ta thật sự không có cách nào, chúng ta căn bản không có tư cách có được bảo vật như thế." Nam tử mặc áo giáp lắc đầu.
"Được rồi, nếu đã không có thiên tài địa bảo chữa trị linh hồn, vậy thì đổi chút quả tiến hóa và quả dung hợp cho ta vậy." Tần Bất Hối bất đắc dĩ nói.
"Được, đây là lệnh bài trao đổi, đưa cho ngươi." Nam tử mặc áo giáp đưa một lệnh bài qua cho nàng.
"Cảm tạ Thất ca!"
Tần Bất Hối nhận lệnh bài, vui vẻ rời đi.
Không lâu sau.
Một người tu tiên già ăn mặc như quản gia vội vàng bước đến với lệnh bài trao đổi trên tay.
Hắn cẩn thận dâng lệnh bài trao đổi lên trước, sau đó mới lộ ra dáng vẻ muốn nói gì đó.
"Sao vậy? Có gì thì nói." Nam tử mặc áo giáp lạnh giọng nói.
"Thất thiếu gia, số lượng quả mà Cửu tiểu thư vừa đổi, có hơi nhiều." Quản gia cẩn thận nói.
"Nhiều? Cửu muội đã đổi mấy quả? Năm quả? Hay là lại giống như lần trước, đổi mười quả?" Nam tử mặc áo giáp không để ý, nói.
"Đều không phải, Cửu tiểu thư đổi tròn một trăm quả." Quản gia vội vàng nói.
"Một trăm quả? Nhiều như vậy!"
Nam tử mặc áo giáp bật dậy, mở to mắt nhìn Quản gia.
"Đây là nguyên nhân ta ngăn cản, nếu như không ngăn cản Cửu tiểu thư, tồn kho của chúng ta sẽ không còn gì cả." Quản gia lau mồ hôi.