Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế (Dịch Full)

Chương 373 - Chương 373. Điên Cuồng Tăng Cấp Lớn

Chương 373. Điên cuồng tăng cấp lớn Chương 373. Điên cuồng tăng cấp lớn

"Nàng có nhiều chiến công vậy sao? Ta nhớ nàng vừa có chiến công thì đã dùng hết, nàng lấy đâu ra nhiều chiến công như vậy?" Nam tử mặc áo giáp cau mày nói.

"Quả thật Cửu tiểu thư không có nhiều chiến công như vậy, nhưng nàng đã mượn chiến công của ngài và Lục thiếu gia." Quản gia nhỏ khẽ nói.

"Cái gì? Chiến công của ta và Lục ca? Trời ơi, đó là chiến công mà ta khó khăn lắm mới tích lũy được."

Trái tim năm tử mặc áo giáp như bị dao cứa, nhưng nghĩ đến đó là chiến công mà muội muội của mình đã mượn, hắn chỉ đành bất lực thở dài.

"Quên đi, quên đi, mượn thì mượn đi, ai bảo nàng là muội muội của ta chứ, hừ, cũng không biết Lục ca mê tiền biết chuyện này thì sẽ buồn bực đến mức nào."

Nam tử mặc áo giáp nghĩ đến bộ dạng mê tiền đó của Lục ca, nhất thời cảm thấy có trò hay để xem.

Hắn bay vụt đi ngay, đích thân đi nói thông tin này với Lục ca.

Một nơi khác.

Sơn trang Tị Thế, nước Đại Hạ.

Lý Hiên và phân thân của Tần Bất Hối đang nói chuyện, nói đến một vài vấn đề của giới tu hành.

Lúc này, đột nhiên Lý Hiên nói.

"Có thể kể tình hình của Trung Châu cho ta nghe được không? Bao gồm tin tức về ngoại vực và chiến trường cổ."

"Không thành vấn đề, ta bắt đầu kể từ nước Đại Hạ."

Tần Bất Hối gật đầu, sắp xếp lại nội dung một chút rồi tiếp tục nói.

"Nước Đại Hạ là một trong ba mươi sáu nước thuộc Nam Vực. Nam Vực là khu vực bị Thập Vạn Đại Sơn bao quanh, vừa ngăn cản sự phát triển của ba mươi sáu nước ở Nam Vực, lại vừa bảo vệ ba mươi sáu nước.”

“Thật ra Nam Vực là một hòn đảo, tên là tiểu đảo Hải Nam, xung quanh tiểu đảo là biển Vô Tận nguy hiểm vô cùng, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể tùy ý đi từ Trung Châu đến Nam Vực."

"Tiểu đảo? Nam Vực chỉ là một hòn đảo nhỏ sao?"

Nghe thấy những lời này, Lý Hiên chấn động, không dám tin rằng Nam Vực rộng lớn như vậy lại chỉ là một tiểu đảo.

Nên biết, chỉ vỏn vẹn một mình nước Đại Hạ đã rộng lớn hơn cố quốc trước đây của hắn mấy lần.

Mà trong ba mươi sáu nước thuộc Nam Vực, nước Đại Hạ vẫn chỉ là một đất nước nhỏ, diện tích đất đai chưa bằng một phần năm nước Đại Tần nữa.

Trong lòng Lý Hiên chấn động, hắn hỏi lại: "Vậy Trung Châu thì sao? Ta nghe nói còn có Tây Vực và Bắc Cương nữa, có những khu vực này không?"

"Có, hơn nữa không chỉ nhường ấy."

Vẻ mặt của Tần Bất Hối trở nên nghiêm nghị, nghiêm mặt nói.

"Trung Châu là khu vực trung tâm của Nhân tộc, diện tích lớn hơn Nam Vực mấy vạn lần, đây cũng là trung tâm và là gốc rễ của Nhân tộc.”

“Phía bắc của Trung Châu là Bắc Cương, nơi đó mênh mông tuyết trắng, băng thú tung hoành, băng thú là đại địch của Nhân tộc ở đó. Bọn chúng liên tục tiến công và xâm lược, nơi nào có tuyết là nơi đó có bóng dáng của bọn chúng, quả thật là giết hoài không hết.”

“Mà Tây Vực lại là sa mạc mênh mông, sa thú đông như biển tàn sát bừa bãi, Nhân tộc chiến đấu với sa thú trong môi trường ác nghiệt đó, sinh tồn khó khăn.”

“Trừ Bắc Cương và Tây Vực ra thì còn có Đông Châu, bên đó lân cận với biển Vô Tận, cũng phải đối mặt với sự tấn công bất ngờ và bất tận của hải thú, toàn bộ Nhân tộc đều trong trạng thái tứ bề là địch.”

“Nhưng khu vực nguy hiểm nhất thật ra lại là Trung Châu thuộc vùng trung tâm, bởi vì có ba không gian lớn đặc biệt liên thông với Trung Châu, lần lượt là ngoại vực, thiên vực, và chiến trường cổ.”

“Ba địa điểm này là tiền tuyến mà Tà Thần xâm lược mạnh nhất, cũng là chiến trường nguy hiểm nhất, trong số đó chiến trường cổ là đáng sợ hơn cả.”

“Nếu như không có những cường giả như Nguyệt phán xử thủ hộ thì Nhân tộc đã diệt vong lâu rồi, nhưng cùng với sự gia nhập của Tà Thần, việc sinh tồn của con người càng ngày càng gian khổ..."

Lời kể của Tần Bất Hối thuật lại từng nguy hiểm mà hiện tại loài người đang phải đối mặt, đồng thời cũng chỉ ra mức độ quan trọng của Nguyệt phán xử.

Kết quả như thế khiến Lý Hiên nghe đến mức nội tâm chấn động, không thể ngờ được rằng cảnh ngộ của loài người lại gian khổ đến vậy.

"Ta đã rõ, cảm ơn ngươi đã kể lại, nếu như có thể thì hãy cho ta một chút đá không gian, ta muốn thiết lập một Cổng Không gian nối giữa Nam Vực và Trung Châu." Lý Hiên thở dài.

"Đá không gian không thành vấn đề, nhưng trong biển Vô Tận giữa Nam Vực và Trung Châu ẩn chứa lượng năng lượng hỗn loạn rất lớn, Cổng Không Gian sẽ chịu ảnh hưởng rất nhiều.”

“Về tính ổn định, Cổng Không Gian chắc chắn không thể sánh bằng Truyền Tống Trận, trừ khi ngươi có thực lực Nguyên Anh kỳ." Tần Bất Hối nói.

"Truyền Tống Trận sao, được, ta biết rồi." Lý Hiên cau mày, suy nghĩ về phương pháp giải quyết.

Lúc này.

Không gian xoa động.

Một chiếc túi Càn Khôn không biết từ đâu xuất hiện, đáp xuống trước mặt Lý Hiên.

"Cuối cùng cũng đến rồi, đây là phần thưởng của ngươi, còn về đá không gian thì ta sẽ đưa cho phân thân ở Táng Nguyệt Tông của ngươi. Được rồi, ta đi đây, hy vọng tương lai chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại."

Tần Bất Hối nhìn Lý Hiên thật sâu, sau đó bước vào hư không, biến mất.

Tại chỗ chỉ còn Lý Hiên đang ôm Tần Nguyệt, lẳng lặng ngồi khoanh chân.

Lặng lẽ cầm lấy chiếc túi Càn Khôn đó, sau khi mở ra và quan sát, đồng tử của hắn khẽ co rụt lại trong chớp mắt.

Bình Luận (0)
Comment