Mỗi lần lăn, khí tức của nó đều nhanh hơn trước một chút.
Sau đó, nó lao nhanh trở lại, hào hứng chạy vòng quanh Lý Hiên.
Lúc này, trong đôi mắt nó ngập tràn mừng rỡ, nó nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt.
Sở dĩ như vậy.
Là vì Lý Hiên đã dung nhập một tia băng giá của Đóng Băng Vĩnh Viễn vào trong cơ thể nó, xem liệu nó có giúp được gì cho nó không.
Kết quả thật bất ngờ, thực lực của con sóc nhỏ lại được tăng cường, thậm chí tốc độ di chuyển của nó cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
"Chít chít chít!"
Con sóc nhỏ điên cuồng ra hiệu, hỏi có thể để đồng bạn của nó đi qua không, bởi vì đồng bạn của nó cũng muốn trở nên mạnh mẽ.
"Được, đi triệu tập đi." Lý Hiên chẳng để tâm nói.
"Chít chít!"
Con sóc nhỏ vội vàng khom người hành lễ, sau đó bay vù một cái đi rất xa, nhảy vài cái là đã biến mất.
"Lý Hiên tiên sinh, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao con sóc nhỏ đột nhiên nhìn như là đã phát điên vậy?"
Tuyết Nhu ngơ ngác hỏi, vừa rồi bọn họ kinh ngạc mấy lần, căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Chắc hẳn là huyết mạch của các ngươi rất yếu, đúng không?"
Lý Hiên đột nhiên hỏi ngược lại, một tia giá lạnh khi nãy có tác dụng rất lớn đối với các sinh vật hàn băng, mặc dù hai người Tuyết Nhu đứng hơi xa, nhưng lẽ ra bọn họ nên cảm nhận được.
Nhưng các nàng không biết gì hết, điều này chứng tỏ rằng huyết mạch của bọn họ rất yếu.
"Đúng vậy, sao ngươi biết?"
Tuyết Nhu ngày càng ngạc nhiên, nàng hoàn toàn không thể nhìn thấu Lý Hiên, rõ ràng là nàng chỉ muốn tìm một người giúp sức để trợ giúp mình.
Thật bất ngờ, người trợ giúp mà nàng tìm được dường như hơi mạnh, giống như một bí ẩn mà người khác không thể nhìn thấu.
"Mục đích đi đến nơi này của các ngươi là gì? Bên trong bí cảnh có thứ tăng cường huyết mạch đúng không?" Lý Hiên đột ngột hỏi.
"Đúng, bên trong tầng thứ mười của bí cảnh có một thánh tuyền, nếu có thể ngâm mình bên trong thì huyết mạch của chúng ta sẽ được lột xác, thậm chí có được một phần quyền quản lý bí cảnh."
"Đến lúc đó, chúng ta có thể dẫn tộc đàn di chuyển vào bên trong bí cảnh Hàn Băng, cuối cùng không cần lo lắng sợ hãi thế giới bên ngoài nữa."
Tuyết Nhu nhanh chóng nói, đồng thời cũng âm thầm đánh giá Lý Hiên, phát hiện Lý Hiên vừa đẹp trai vừa thần bí.
"Thánh tuyền sao, đến lúc đó đi xem một chút. Chúng nó đến rồi, hơi đông." Lý Hiên nhướn mày.
“Ôi chao! Số lượng hơi nhiều á?"
Tuyết Nhu và Tuyết Nữ nhìn về phía xa, các nàng trông thấy con sóc nhỏ dẫn theo ba con mèo nhỏ, chúng nó đang nhanh chóng lao đến, tốc độ rất nhanh.
"Lý Hiên tiên sinh, số lượng không nhiều." Tuyết Kỳ ngờ vực nói, cảm thấy ba con mèo con thực sự không nhiều.
"Đúng vậy, thực sự không nhiều mà." Tuyết Nhu cũng gật đầu, ánh mắt nhìn Lý Hiên hơi khác thường.
Nhưng, lúc này.
Khi các nàng vừa nói xong.
Băng tuyết rung chuyển, cuộn lên như thể sóng biển.
Toàn bộ mặt băng nứt ra như thể nổ tung, quét qua mọi hướng.
Sau đó.
Hàng trăm ngàn sinh vật Hàn Băng ngoi ra khỏi mặt tuyết, cuồn cuộn kéo đến gần Lý Hiên và dừng lại. Cả đám nhìn Lý Hiên không chớp mắt, lẳng lặng đứng đó.
Nhìn mười vạn sinh vật Hàn Băng trước mặt, nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của chúng, lại nhìn thấy con sóc nhỏ ở phía trước, Tuyết Kỳ và Tuyết Nhu nhìn đến sững người, cái đầu nhỏ không thể vận chuyển được.
Chủ yếu là bọn họ vừa nói số lượng tuyết thú chạy đến không nhiều lắm xong, kết quả là lập tức xuất hiện cả đống, biến hóa như vậy làm bọn họ không kịp đề phòng.
Đặc biệt là dáng vẻ ngoan ngoãn của đám tiểu tuyết thú càng khiến Tuyết Nhu và Tuyết Kỳ ngạc nhiên hơn, không thể hiểu tại sao tiểu tuyết thú khôn khéo như vậy.
Nhưng vào lúc này.
Người tỷ tỷ là Tuyết Nhu đột nhiên giật mình, hoảng sợ nhìn Lý Hiên.
"Sao thế, tỷ tỷ?"
Tuyết Kỳ ngờ vực, không biết tỷ tỷ bị làm sao.
"Hắn... Vậy mà hắn lại có thể nhìn thấy tuyết thú dưới tuyết, tuyết này rõ ràng có tác dụng ngăn cản thần thức, nhưng hắn lại không hề bị ảnh hưởng."
Tuyết Nhu lập tức nói, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng ngập tràn khó tin.
"Thì ra là thế này!"
Tuyết Kỳ cũng sửng sốt khi nghe điều này, nàng che miệng và nhìn về phía Lý Hiên, cảm thấy người đồng đội ngẫu nhiên tìm đực này thực sự rất mạnh.
Với sự khó tin, nàng khẽ hỏi: "Lý Hiên tiên sinh, ngươi thực sự có thể nhìn thấy tuyết thú bên dưới mặt băng sao?"
"Đúng."
Lý Hiên gật đầu, trong đầu cân nhắc xem phải xử lý đám tiểu tuyết thú này thế nào.
"Ra là thật, lão tổ nhà ta nói tuyết của nơi này rất lợi hại, người có thể nhìn thấu nó đã ít lại càng ít."
"Nhưng ngươi lại có thể nhìn thấu nó, ngươi đã làm điều đó như thế nào vậy? Đây là loại băng tuyết đặc biệt có thể che chắn thần thức đó."
Tuyết Kỳ tò mò hỏi, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Lý Hiên không hề chớp, rõ ràng là đã bị Lý Hiên thu hút.
"Ta có thiên phú đặc thù." Lý Hiên tùy ý đáp trả, không muốn giải thích quá nhiều.
"Thì ra là như vậy, thật là một thiên phú tốt, thiên phú của ngươi nhất định là thần kỹ bảo mệnh trong bí cảnh."
Tuyết Kỳ hâm mộ nói, nàng cũng muốn có loại thiên phú như vậy, nhưng đáng tiếc nàng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
"Lý Hiên tiên sinh, làm thế nào mà ngươi thu hút được những con tiểu tuyết thú này đến đây vậy? Đúng rồi, nếu chúng ta có thể nhờ chúng nó hỗ trợ hái trái băng thì có lẽ chúng ta có thể nhận được phần thưởng tốt nhất của tầng đầu tiên."