Rất nhanh.
Từng con Huyết Phân Thân biến thành gấu trúc, tay cầm trường đao xông đến rất nhiều cứ điểm của tà ma.
Đồng thời đông đảo Huyết Phân Thân cũng biến thành đá, các loại sinh linh như động vật và thực vật, rồi lặng lẽ ẩn nấp ở xung quanh các cứ điểm lớn.
Cứ như vậy.
Thời gian trôi đi, chớp mắt đã qua mười ngày.
Mười ngày này, Huyết Phân Thân của Lý Hiên đã bẫy chết vài nhóm tà ma. Tà ma bị giết đều có chút nghi ngờ nhân sinh.
Cũng vì Lý Hiên không ngừng lừa bọn chúng, làm cho đám tà ma rất ít khi rời khỏi căn cứ, cho dù là ra ngoài thì cũng là một nhóm ít nhất năm con tà ma, chúng không dám đi hai hay ba con nữa.
Tình huống lạ thường này của tà ma cũng khiến cho người của căn cứ Nhân tộc vô cùng hoang mang, nghĩ không ra là đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ chỉ có thể tiếp tục cảnh giới, phòng bị việc tà ma đánh lén.
Núi Tội Nghiệt.
Trong sơn động trị thương số 10.
Hai tên cuồng ma vết thương chồng chất, toàn thân đều là máu nằm ở trên giường bệnh tiếp nhận trị liệu. Trên người chúng lộ ra chi chít những vết thương, nhìn mà giật nảy.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Một tiểu đột thăm dò gồm năm tà ma, ấy vậy mà chỉ có hai ngươi quay về, bọn chúng đâu hết rồi?” Đại tướng quân Hồng Ma của căn cứ gắt gỏng hỏi.
“Báo cáo đại tướng quân, bọn chúng đều chết cả rồi, chết trong tay gấu trúc.” Cuồng ma chịu đựng sự đau đớn trên cơ thể. giải thích.
“Lại là gấu trúc! Đáng chết. Đám gấu trúc này đã giết năm tiểu đội của chúng ta rồi, bọn chúng là lũ điên hay sao?” Đại tướng quân Hồng Ma gầm lên giận dữ.
“Bọn chúng đúng là cái lũ điên, căn bản không quan tâm chênh lực thực lực của hai bên, cứ thế trực tiếp đến khiêu chiến.”
“Chúng ta vừa đi tuần tra cứ điểm xong thì gặp phải ba mươi con gấu đến khiêu chiến.”
“Bọn ta không đồng ý khiêu chiến, nhưng bọn chúng đến là đánh, tấn công một cách liều lĩnh.”
“Kết quả bọn chúng đánh không lại chúng ta thì trực tiếp tự bạo, ba mươi con gấu trúc tập thể tự bạo khiến chúng ta bị nổ đến mông lung.”
“Bọn ta vết thương chồng chất, không dễ gì mới chạy thoát được, kết quả chưa chạy được bao xa thì lại chạm mặt với một đám gấu trúc khác, số lượng còn nhiều hơn.”
“Sau đó.”
“Chúng ta liền gặp phải tình cảnh ân cần tự bạo, ta không muốn trải qua cảnh đó thêm một lần nào nữa.”
Cuồng ma khóc lóc thảm thiết nói, nghĩ đến tình cảnh đáng sợ khi đó, trong mắt nó hiện lên sự sợ hãi.
“Đáng chết! Đám gấu trúc này đang tự tìm đường chết.”
Đại tướng quân Hồng Ma phẫn nộ không thôi, thề nhất định phải giết chết đám gấu trúc này, để bọn chúng cảm nhận được sự sợ hãi của cái chết.
Nhưng nghĩ đến việc gấu trúc đang đùng một cái là tự bạo, đang yên đang lành thì tự sát, đại tướng quân Hồng Ma đột nhiên ý thức được gấu trúc căn bản không sợ cái chết, thậm chí còn mang dáng vẻ hơi mong chờ thích thú với điều đó.
Kết quả như vậy khiến đại tướng quân Hồng Ma càng thêm buồn bực, cảm thấy đầu sắp nổ rồi.
“Không được, nhất định phải xử lý hết đám gấu trúc này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thuộc hạ của ta đều không dám rời khỏi căn cứ.”
Đại tướng quân Hồng Ma chuẩn bị dẫn dắt tà ma của cả căn cứ thực hiện một cuộc càn quét quy mô lớn, dọn dẹp sạch sẽ gấu trúc và bảo vệ căn cứ an toàn.
Nghĩ là làm.
Đại tướng quân Hồng Ma lập tức phất cờ ra lệnh, triệu tập lượng lớn tà ma xuất phát, tìm kiếm gấu trúc khắp mọi nơi.
Giết chết chúng nó.
Nhưng việc khiến bọn chúng bất ngờ đó là gấu trúc giống như đều đã rời đi hết, tìm một vòng lớn cũng không tìm thấy con nào.
Hết cách.
Đại tướng quân Hồng Ma chỉ có thể dẫn thuộc hạ quay về, sau đó cảnh giác quan sát, chuẩn bị sau khi phát hiện gấu trúc thì lập tức tấn công.
Kết quả, một ngày trôi qua, gấu trúc không xuất hiện. Thời gian ba ngày trôi qua, gấu trúc vẫn không xuất hiện.
Năm ngày đã trôi qua rồi, bọn chúng vẫn chưa thấy gấu trúc xuất hiện.
Liên tục mấy ngày liền đều bình an vô sự, đám tà ma cũng dần buông lỏng, bắt đầu dần dần rời khỏi căn cứ.
Để đề phòng bất trắc, bọn chúng tính mười con ta ma thành một tiểu đội, bắt đầu xâm nhập cứ điểm của nhân loại để thử giết nhân loại.
Kết quả không ngờ rằng.
Những tà ma này ra ngoài không đến nửa ngày đã vội vội vàng vàng chạy về, con nào con nấy chồng chất vết thương, nhếch nhác không nhìn nổi.
Quan trọng chỉ còn ba con tà ma sống sót, bảy con còn lại đều chết hết.
Đại tướng quân Hồng Ma nhìn thấy cảnh tượng này thì điên tiết hỏi: “Chuyện gì thế này? Tại sao lại chỉ còn ba người các ngươi quay lại? Những tà ma khác đâu?”
“Đại tướng quân, chúng ta bị hoang thú tập kích, thương vong nặng nề. Nếu như không phải ta liều chết thoát khỏi vòng vây thì ba người bọn ta cũng không có cách nào sống sót.” Tà ma chó dẫn đầu giải thích.
“Hoang thú tập kích à? Ngươi coi ta là đồ ngốc sao? Từ trước đến nay đều là chúng ta giết hoang thú, sao chúng ta có thể bị hoang thú giết? Còn giết đến bảy con!” Đại tướng Hồng Ma gào thét nói.
“Không, không, không, những gì ta nói đều là sự thật, quả thực là hoang thú ra tay, số lượng của chúng nó quả thực là rất lớn, ước chừng ba nghìn con hoang thú đã tập kích chúng ta.”
“Cũng may chúng ta liều mạng chiến đấu, giết được hai nghìn con hoang thú mới thoát được khỏi vòng vây và quay về căn cứ.”Tà ma chó vội vàng nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.”