Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế (Dịch Full)

Chương 694 - Chương 694. Chương 9: Khiếp Sợ

Chương 694. Chương 9: Khiếp sợ Chương 694. Chương 9: Khiếp sợ

"Đi thôi, chúng ta đến thung lũng quan sát một chút, chắc hẳn con Lang Vương kia cũng chết rồi."

"Chắc vậy, đi xác nhận một chút, nếu như Vương của Nanh Sói quả thực đã chết vậy thì chúng ta có thể di chuyển đến thung lũng Lạc Phong, sau này khoảng cách hái thức ăn sẽ ngắn lại."

"Đúng vậy, đến đó xem sao."

Thỏ Cuồng Bạo Và Bàn Hùng vội vàng chạy vào trong thung lũng, lần theo dấu vết trên mặt đất, rất nhanh đã tìm được địa điểm chiến đấu.

Sau đó.

Bọn chúng nhìn thấy mặt đất gồ ghề và đẫm máu tươi, nhìn thấy những xác chết vỡ vụn khắp nơi và ngửi thấy mùi máu tươi bị đốt cháy.

Trông thấy nhiều thi thể Nanh Sói như vậy, biểu cảm của Thỏ Vương và Bàn Hùng Vương nặng nề, nhưng bọn chúng không nhìn thấy thi thể của Lang Vương, chuyện này khiến chúng nó khó hiểu.

"Chẳng lẽ Vương của bầy Nanh Sói không có ở nhà, vì thế nên bầy Nanh Sói mới bị tiêu diệt hết?" Bàn Hùng Vương ngờ vực nói.

"Không thể nào, từ trước đến giờ Nanh Sói luôn hoạt động theo quần thể, Lang Vương tuyệt đối sẽ không hành động một mình, trừ khi đã đào tẩu, chúng ta lần theo dấu vết xem sao."

"Được."

Mọi người tiếp tục hành động và nhanh chóng tìm kiếm trong thung lũng.

Chẳng mấy chốc, chúng nó đã tìm thấy thi thể của Lang Vương ở bên ngoài hang động.

"Tìm được rồi, các ngươi nhanh đến xem thi thể của Lang Vương kìa, nhìn phần cổ của nó." Thỏ Vương trịnh trọng nói.

"Lực lượng quá ngang ngược, vậy mà lại một chiêu đánh nát cổ Lang Vương, trực tiếp phá vỡ nội tạng nó."

"Thực lực đánh chết Lang Vương trong một chiêu, chẳng lẽ là do con thỏ đó ra tay sao?"

Bàn Hùng Vương trịnh trọng nói, một người đã trải qua nhiều trận chiến như nó chẳng mấy chốc đã kiểm tra được tình trạng thi thể.

"Chắc hẳn là do con thỏ đó ra tay, các ngươi xem vị trí Lang Vương bị tấn công đi, nơi đó có một vết lõm nhỏ."

"Vết lõm đó rất giống với cái hố do bộ tộc chúng ta để lại khi công kích kẻ địch, trước kia khi ta săn hoang thú cấp thấp cũng thích giết chúng bằng một đòn."

"Nhưng đó đều là hoang thú nhất giai nhất đẳng nhị đẳng, mà bây giờ là Lang Vương nhị giai thất đẳng."

"Một đòn giết chết nhị giai thất đẳng, thực lực như thế quá khủng khiếp, e rằng con thỏ đó đã tam giai rồi." Thỏ Vương nghiêm nghị nói.

"Tam giai! Thật sự không ngờ vùng đất hoang vu này của chúng ta lại xuất hiện cường giả tam giai."

"Chủ yếu là con thỏ đó còn non nớt quá, giống như trong kỳ ấu sinh, không nghĩ tới một con thỏ nhìn qua mềm yếu lại có sức mạnh như vậy."

"Đúng thế, không biết nó thuộc về bộ tộc lớn nào, lợi hại như vậy."

Bầy thỏ ồn ào thảo luận, nói về Lý Hiên với sự kinh ngạc, suy đoán thân phận của Lý Hiên.

Lúc này.

Đội trưởng thỏ đen chợt nghĩ đến điều gì đó, nó vội vàng nói:

"Ta nhớ mặt bên kia của thung lũng Lạc Phong còn có một con Hắc Manh Xà, không biết con rắn này có gặp phải cường giả kia không, nếu gặp, thế chẳng phải là Hắc Manh Xà cũng đã chết rồi sao?"

"Chuyện..."

Đám đông nghe thấy câu này thì đều sửng sốt, vội vàng nói: "Đi, đến bên kia thung lũng xem sao."

"Được."

Tốc độ của chúng nó rất nhanh, trong thời gian ngắn nhất đã vọt tới phía còn lại của thung lũng, sau đó chúng nó nhìn thấy da rắn bị lột ra và cái đầu rắn bị chặt xuống.

Nhìn nội tạng bị vứt bỏ và vết thịt nướng trên mặt đất, biểu cảm của mọi người hoàn toàn thay đổi.

"Đến cả Hắc Manh Xà cũng giết chết được, còn nướng lên ăn, cường giả này rốt cuộc là ai? Tại sao lại mạnh đến thế?"

"Lông của nó màu trắng, lẽ ra nó phải thuộc về tộc Vương Hậu, lần trước chúng ta đến bộ lạc Bạch Thỏ cũng không thấy thỏ trắng lợi hại như vậy, thật kỳ lạ."

Cả đám thỏ đều cảm thấy khó hiểu, không thể nghĩ ra là Lý Hiên thuộc bộ lạc nào.

"Dù sao đi chăng nữa nó cũng đã giúp hai ta chuyện lớn, chúng ta cảm kích nó, sau này nếu có thể gặp lại nó, chúng ta nhất định phải cảm tạ nó."

"Đúng thể, cảm tạ nó nhiều."

Bộ tộc Thỏ Cuồng Bạo và Bàn Hùng đều rất cảm kích, đồng thời cũng nảy sinh lòng sùng bái Lý Hiên.

Tồn tại lớn mạnh đến thế, chúng nó kính trọng từ tận đáy lòng.

Cứ như vậy.

Một phiền toái lớn được giải quyết, chúng nó phấn chấn khiêng đồ ăn trở về, chuẩn bị mang thức ăn quan trọng về cho các tộc nhân.

Sau một hành trình dài.

Thỏ Vương và bộ lạc Bàn Hùng tách ra, mỗi bên trở lại bộ lạc theo lộ tuyến khác nhau.

Cuối cùng.

Thỏ Vương dẫn các Thỏ Cuồng Bạo trở lại vùng phụ cận của bộ lạc, liếc nhìn thấy hai con thỏ lớn màu xám đang canh giữ vương tử Thỏ Tím bên ngoài hốc cây trụi lá, nó đang phơi nắng bên ngoài.

"Tính ngày, chắc hẳn hôm nay đám tể tử mới ra đời, ngày mai mới dám đi ra khỏi hốc cây, hiện tại thỏ tím đã dám đi ra khỏi hốc cây, xem ra nó rất có dũng khí."

Thỏ Vương kinh ngạc nói, nhìn vương tử Thỏ Tím đang phơi nắng với vẻ khó tin.

"Đúng là rất giỏi, ngày đầu tiên đã giám bước ra khỏi hốc cây, mạnh hơn ngươi khi còn nhỏ nhiều." Vương Hậu thỏ trắng bên cạnh mỉm cười, hiển nhiên cũng rất vui.

"Hừ, cho dù nó có gan to đến đâu thì cũng là nhãi con của ta, muốn đánh thì đánh."

Thỏ Vương hừ một tiếng, nhưng dường như tâm trạng của hắn rất tốt, rõ ràng là rất hài lòng với vương tử Thỏ Tím.

"Thỏ Vương đại nhân, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, tốt quá rồi."

Bình Luận (0)
Comment