"Mọi người yên tâm đi, nguy cơ đã được giải trừ, chúng ta đại thắng!" Phó thành chủ Hòe Thụ Công nói.
"Đại thắng sao?"
Các đội sinh vật Thần Vực ngỡ ngàng, bởi vì bọn nó còn chưa xuất phát, làm sao đã đại thắng rồi?
"Các ngươi đến tường phòng hộ ở hướng đông nam nhìn xem đi, đến nơi đó các ngươi sẽ rõ nguyên nhân."
Phó thành chủ Hòe Thụ Công lắc nhánh cây nói, dáng vẻ cực kỳ vui vẻ.
"Chuyện..."
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thất thần nhìn nhau.
"Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy có chút lạnh?" Một con Thanh Hạc mảnh khảnh đột nhiên lên tiếng, thực lực của nó tương đối yếu, thế nên nó là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường.
“Hình như hơi lạnh, lạ thật, bây giờ không phải mùa đông, sao lại lạnh được? Hơn nữa ta là sinh vật nhị giai ngũ đẳng, rét lạnh thông thường sẽ không có ảnh hưởng đến ta."
"Liệu có phải liên quan đến Dự Cảnh phù ở hướng đông nam không, mọi người đến đó xem thử."
"Đi."
Vèo vèo vèo!
Các sinh vật Thần Vực bên trong thành Kỳ Lân rất tò mò, ai nấy đều vội vã chạy về phía đông nam.
Đội trưởng Hùng Miêu cũng định dẫn đội đến đó, nhưng đã bị Hòe Thụ Công gọi lại.
"Rất tốt, các ngươi làm rất tốt, yên tâm đi, ta đã nhớ chiến công của các ngươi, thành Kỳ Lân sẽ không bạc đãi các ngươi!"
Phó thành chủ Hòe Thụ Công cười tủm tỉm nhìn đội trưởng Hùng Miêu, thậm chí còn giơ cành cây vỗ vỗ vai Hùng Miêu, suýt chút nữa vỗ nó ngã xuống.
"Ngài nhẹ chút, ta đây không đỡ được cái này của ngài đâu." Đội trưởng Hùng Miêu hạm vào vai đau nhức của mình, nói.
"Ha ha ha, ta thật vui vẻ, đã lâu không đại thắng rồi, lần này nhờ có các ngươi."
"Được rồi, ta đi giải quyết chúng nó, tự các ngươi qua đó đi."
Bóng dáng Hòe Thụ Công đột nhiên biến mất, tốc độ nhanh như tia chớp.
Chỉ để lại tiểu đội Hùng Miêu mông lung đứng đó, chúng nó ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tất cả đều có chút sững sờ.
Đến bây giờ chúng nó vẫn còn không biết chuyện gì đã xảy ra, đầu óc ong ong.
Nhưng điều đó không làm khó được chúng nó.
Chúng nó lập tức quay đầu lại và lao đến vị trí tường phòng hộ, định xem xem là chuyện gì xảy ra.
Kết quả, điều bọn họ không ngờ tới là càng đi về phía trước thì càng lạnh, càng đến gần phía đông nam thì mặt đất đóng băng càng dày.
Trong khi chúng nó đang suy đoán lung tung, một Thanh Cuồng Nhân có quan hệ không mấy tốt đẹp với bọn chúng từ phương hướng tường phòng hộ đi trở về.
Chúng nó dừng lại sau khi trông thấy tiểu đội Hùng Miêu, gương mặt ai cũng u ám như có điều gì muốn nói, cuối cùng thở dài thườn thượt rồi chắp tay nói với Hùng Miêu.
"Trước không đề cập đến chuyện quan hệ giữa đôi bên không được tốt, lần này các ngươi mang về vinh quang cho thành Kỳ Lân, huynh đệ chúng ta nguyện ý khâm phục các ngươi, tán thưởng các ngươi một câu làm tốt lắm."
Vài Thanh Cuồng Nhân nói xong thì quay đầu rời đi, như thể trừ kính nể chúng nó vì làm vẻ vang thành Kỳ Lân ra thì vẫn rất ghét tiểu đội Hùng Miêu.
"Chuyện gì thế này?"
Các thành viên của tiểu đội Hùng Miêu đều sửng sốt, chúng nó ngơ ngác nhìn đám Thanh Cuồng Nhân rời đi, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hết cách.
Chúng nó chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, nhưng kết quả là trên đường đi tới gặp phải rất nhiều đội ngũ đi về chỉ chỏ chúng nó, thỉnh thoảng có những âm thanh ngưỡng mộ.
Một vài đội ngũ chẳng mấy khi chào hỏi cũng từ xa cất lời, cười rất hiền hòa khiến tiểu đội Hùng Miêu ngờ vực.
Với sự nghi ngờ sâu sắc, tiểu đội Hùng Miêu tăng tốc về phía trước.
Cuối cùng chúng nó cũng đi đến địa điểm xảy ra chuyện, và nhìn thấy một thế giới của băng và tuyết.
Chỉ thấy, ngay phía trước chúng nó là khu vực để đặt phù phong ấn linh hồn.
Chín mươi chín tác phẩm điêu khắc bằng băng sừng sững đứng đó, chữ 'Phong' cực lớn lơ lửng trong không trung, giống như một ngọn núi băng đè ép bên dưới, bao phủ chín mươi chín bức tượng băng.
Chữ 'Phong' kết nối với lượng lớn hàn băng, nối liền với đại lượng Phong Ấn phù bên dưới giống như mạng nhện, tạo thành một cảnh tượng thế giới băng tuyết ngoạn mục.
Đằng sau chín mươi chín bức tượng băng là tường phòng hộ chắc chắn.
Lúc này, tường phòng hộ đã sụp đổ, trận pháp phòng ngự cũng đã bị phá hủy, chỉ còn lại đám con rối quái vật không nhìn thấy điểm cuối đang đứng tại chỗ như tượng đá.
Cả một khu vực đều biến thành thế giới băng tuyết, quái vật vô biên vô hạn bị đóng băng tại chỗ.
Và chín mươi chín bức tượng băng càng tỏa khí tức khiến da đầu tê tái.
"Vậy mà lại trấn áp chín mươi chín tộc Diệt Thế! Còn đông đảo con rối quái vật! Làm thế nào trấn áp được vậy?" Hỏa Hầu Tử vội hỏi.
"Là Lý Hiên, ngày hôm qua lúc bố trí Phong Ấn phù, hắn đã sử dụng hoa tuyết, chắc hẳn là Lý Hiên trấn áp chín mươi chín tộc Diệt Thế."
Miêu Nữ nói ra theo bản năng, nàng ngơ ngác nhìn chín mươi chín bức tượng băng, nhìn chằm chằm vào thế giới băng tuyết.
Nghe thấy lời này, Hỏa Hầu Tử giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía đội trưởng Hùng Miêu, nó nói: “Thật sao? Có thật là hắn không?"
"Khả năng rất cao chính là hắn, ngươi nhìn những sợi băng kia đi, cả chữ phong khổng lồ kia nữa, đây là cảnh tượng sau khi Phong Ấn phù hoạt động, hưng uy lực quá mạnh."