Đồ ăn bán ở Ngũ vị thực cư thực sự rất ngon, bởi vì còn có Trúc Nhi đi theo nên Sở Ngu phải thuê một gian phòng riêng tư trên tầng hai, đợi cho đồ ăn được tiểu nhị dọn lên hết nàng mới chốt cửa lại để tiểu yêu tinh cảm thấy thoải mái, cũng có thể tránh được sự chú ý của người ngoài.
Trúc Nhi quá nhỏ chỉ có thể kiễng chân đứng ở trên ghế, nó tì cả thân mình dựa vào bàn chuyên tâm ăn bát đậu hũ hoa.
Vẫn là hương vị ngọt ngào khiến nó nhớ mãi không quên.
Này có cho nó thêm mười chén nó cũng tình nguyện ăn hết.
- Mẫu thân, món này ăn rất ngon.
Tiểu trúc tinh hai mắt sáng lấp lánh nhìn về hướng Mộc Đinh Hương.
- Mẫu thân mua đậu hủ hoa cho ngươi vậy mà không thấy ngươi nói lời dễ nghe với ta...!
Sở Ngu giả vờ không cao hứng, trưng khuôn mặt đau khổ tủi thân nhìn Trúc Nhi, tất cả đều hoàn hảo chỉ có điều còn thiếu vài giọt nước mắt nữa mà thôi.
Diễn xuất tệ như vậy ai ngờ lại thành công doạ được tiểu yêu, nó sợ hãi vội từ trên ghế nhảy xuống lạch cạch chạy đến bên chân của Sở đồ tể, lôi kéo góc váy của nàng ngọt ngào nói lời cảm ơn.
- Sở Ngu thật tốt, cảm ơn người đã mua đồ ăn ngon cho Trúc Nhi.
Tiểu trúc tinh khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ lấy lòng làm Sở Ngu trong lòng cảm thấy rất là hưởng thụ, nàng cuối người bế nó lên đem thả trở lại trên ghế.
- Được rồi được rồi, mẫu thân biết ngươi không phải tiểu yêu vong ân phụ nghĩa, mau chóng ăn hết đậu hũ trong bát của ngươi đi.
Trúc Nhi lúc này mới lại cảm thấy mỹ mãn, cuối đầu tiếp tục thưởng thức phần đậu hủ hoa còn sót lại.
Mộc Đinh Hương nhìn cảnh ấm áp giữa hai người trong lòng nói không hâm mộ là không có khả năng.
Trước kia trong thế giới quan của nàng hai chữ ấm áp không hề tồn tại, trừ bỏ những lời chửi rủa cùng mấy việc nông vụ vĩnh viễn làm không hết thì chẳng có việc nào có thể làm nàng vui vẻ.
Mỗi ngày trở về thấy nhà người ta ngồi ăn cơm vui vẻ với nhau khiến cho nàng vô cùng khát khao.
Hạnh phúc đơn giản nhưng đối với Đinh Hương lại quá đỗi xa vời.
Tỷ như người này luôn đem lại sự mưu cầu tự do của nàng.
Nhưng suy cho cùng thân ảnh trước mắt tuy gần trong gang tấc nhưng lại như cũ vĩnh viễn cũng không thuộc về mình.
Mộc Đinh Hương cúi đầu che giấu cảm xúc trong đáy mắt, yên lặng quy củ ăn cơm.
Sở Ngu thấy nàng trầm mặc không nói câu nào đáy lòng không hiểu tại sao lại có chút khó chịu, nhưng với trí tuệ của mình thì Sở Ngu chỉ nghĩ đơn giản vì chuyện hôm qua mới khiến cho tâm trạng người này tuột dốc.
Ngay lập tức nàng học theo cách lấy lòng của Trúc Nhi, bày đặt đưa đũa gắp một ít món ưa thích thả vào trong chén của người ta.
- Hương nhi ngươi ăn nhiều một chút, giữa trưa trở về chúng ta không cần phải mất công nấu cơm.
Tiểu cô nương vẫn không nói tiếng nào yên lặng cúi đầu ăn cơm, đồ ăn rất thơm nhưng lại mạc danh làm người ta cảm thấy phiền muộn.
Cơm nước xong xuôi Mộc Đinh Hương nói còn có chút đồ vật muốn mua, bảo Sở Ngu không cần chờ nàng liền vội vàng đi mất.
Sở Ngu sao có thể để nàng lưu lại một mình trong Nhạc Sơn huyện, vì thế mặc kệ người này có muốn nói chuyện với nàng hay không vẫn kiên trì như cái đuôi bám theo người ta qua mấy dãy phố.
Ngoài chuyện muốn mua gà con nàng còn phải mua một phần thọ lễ, đã gần đến đại thọ sáu mươi tuổi của Quý đại nương nàng cần phải đưa lễ vật đến đó bày tỏ tấm lòng.
Những ngày còn sống ở Mộc gia một chén cơm nguội bọn họ cũng không muốn chừa lại cho nàng, đói quá nàng chỉ có thể ra ngoài tìm cách giải quyết, không phải ngồi trên mặt đất nướng khoai bắp ăn thì chính là lên núi đào rau dại tìm cái nồi rách tự mình nấu lấy.
Quý đại nương gặp được cảnh ấy nhịn không được đau lòng thay cho tiểu hài tử đáng thương, từ đó lâu lâu lại lén mang đến cho nàng một chút đồ ăn.
Được vài lần lại bị Mộc mẫu bắt gặp, bà ta đem Mộc Đinh Hương mắng chửi liên tục suốt mấy ngày trời, đại nương cũng vì thế mà bị nàng liên lụy.
Mộc mẫu cùng Quý gia xưa nay vốn dĩ bất hòa, mẫu thân của nàng trong tối ngoài sáng vẫn luôn chèn ép nhà người ta càng không cho phép tiểu hài tử trong nhà cùng hài tử Quý gia chơi cùng với nhau, một khi bị phát hiện nhất định bị đánh thừa sống thiếu chết.
Vì không muốn liên lụy đến Quý đại nương Mộc Đinh Hương cũng không dám cùng nhà bọn họ quang minh chính đại mà tiếp xúc.
Nhân lúc Mộc mẫu không để ý Quý đại nương vẫn lén lút ở sau lưng tiếp tế đồ ăn nuôi dưỡng nàng, bằng không Mộc Đinh Hương làm sao có thể sống tiếp đến bây giờ.
Sinh thần của đại nương càng lúc càng tới gần, hiện giờ trên tay nàng đã có chút tiền hơn nữa hiện tại bởi vì đã gả cho Sở Ngu nên Mộc mẫu cũng không thể quản nàng thúc nàng như trước, dẫu sao nàng mang lễ vật đến đấy tạ ơn vẫn là chuyện nên làm.
Sở Ngu nghe nàng kể lại một đoạn kí ức thuở ấu thơ cũng nhịn không được tán thưởng cách làm người của Quý đại nương.
Bỗng nhiên nàng nhớ đến một cô nương mang họ Quý ngày nào cũng đến cửa hàng của mình mua thịt.
Không nén nổi tò mò Sở Ngu đành chạy đến gần tiểu cô nương khều khều hỏi nhỏ.
- Quý đại nương có nữ nhi tên là Quý Vân Nương phải không? Hình như đã gả tới nhà họ Lưu trong huyện của chúng ta..
- Ngươi biết Quý cô cô?
Mộc Đinh Hương kinh ngạc, có chút không tin nhìn chằm chằm bóng hình cao ráo trước mặt.
- Tuy rằng cùng một thôn nhưng trước kia không thể nào tiếp xúc, sau này nàng ta thường xuyên tới cửa hàng mua thịt riết cũng quen mặt..
À còn một việc nữa, chỗ lúc nãy chúng ta ăn cơm là do chồng của Quý Vân Nương làm chủ đấy.
Sở Ngu vừa cười vừa nói.
- Lần này phải chuẩn bị lễ vật lớn một chút, tính thêm một phần tâm ý của ta ở bên trong.
Vừa để cảm tạ lão khách hàng sẵn tiện cảm tạ Quý đại nương mấy năm qua đã chiếu cố tiểu nương tử của ta.
Mộc Đinh Hương nghe nàng đột nhiên nhắc tới một tiếng tiểu nương tử trong lòng ngũ vị tạp trần, nếu là dĩ vãng khi bị người này trêu chọc nàng nhất định sẽ thẹn thùng.
Vậy mà hiện giờ có chút uể oải có chút mất hứng, tâm trạng cũng không khá hơn là bao.
Thọ lễ của đại nương vẫn nên để ở trong lòng...!
Vốn nàng muốn mua một bộ trang phục làm quà nhưng lại lo sợ mặc vào không vừa, thế là Mộc Đinh Hương dứt khoát mua luôn một cây vải để đại nương tự đặt may theo ý thích của mình.
Ngẫm đi ngẫm lại vải vóc hơi có chút keo kiệt, mà nàng lại không biết nên mua thêm cái gì.
Quý đại nương gả nữ nhi đến nhà hào môn cũng không thiếu những đồ vật quý hiếm.
Vả lại trước mắt nàng cũng không dư dả, chỉ riêng việc chọn quà đã là một vấn đề khó giải quyết rồi.
Sở Ngu hiểu rõ phu nhân nhà mình đang nghĩ cái gì, gãi gãi cái cằm nói ra yêu sách cho nha đầu ngốc nghe thử.
- Đến ngày đại thọ ta giữ lại bốn cái chân heo thật ngon cho ngươi mang qua đó, buổi tối bọn họ cũng có thể lấy ra hầm canh chiêu đãi khách nhân.
Ngươi thấy có được không?
Mộc Đinh Hương cảm thấy mang thêm vài cái chân heo mập mạp đến đấy cũng không tồi, vì thế việc này tạm thời dừng tại đây.
Hai người sóng vai đến chỗ bán gia cầm mua mấy con gà, lựa ba con gà mái một con gà trống choai choai đã tiêu hết hơn một trăm văn tiền.
Lúc trước nàng nói muốn dưỡng gà để nó ăn côn trùng, Sở Ngu làm cho nàng cái chuồng gà từ mấy ngày trước mà đến tận bây giờ nàng mới đi mua.
Thẳng đến khi trở về, mắt thấy chuẩn bị lên ngựa Mộc Đinh Hương lại bắt đầu ngượng ngùng xoắn xít, hai người cùng ngồi một con khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc ở cự ly rất gần.
Sau ngày hôm qua nàng đã không còn muốn cùng Sở Ngu thân mật như vậy.
Sở đồ tể đem hết đồ vật cột hết vào sau lưng ngựa còn giỏ tre nàng tự mang trên lưng, chọc cho vật nhỏ có chút không vui.
Sở Ngu ngồi trên yên ngựa thật vững vàng mới cúi người vươn tay tới, thúc giục Mộc Đinh Hương mau lên ngựa trở về nhà.
Tiểu cô nương hơi do dự một chút mới bắt lấy tay nàng sải bước lên lưng ngựa, giây tiếp theo người phía sau trường tay đến đem nàng cố định ở trong ngực, dây cương run lên sau tiếng hô trầm thấp của Sở Ngu, con ngựa lập tức hướng về cung đường quen thuộc chạy đi.
Cứ như vậy hai người không nóng không lạnh tiếp tục sinh hoạt.
Cuối cùng ngày sinh thần của Quý lão thái cũng tới, từ sáng sớm đã thấy nữ nhi cùng con rể mang theo cháu ngoại trở về nhà, ngoài ra còn có thêm một nhóm tẩu tử trong thôn xúm xít hỗ trợ việc chuẩn bị đồ ăn.
Sở Ngu không nghĩ tới việc Quý Vân Nương cư nhiên tới chỗ nàng yêu cầu đính thịt heo kéo đến trong thôn làm quà chúc thọ cho mẫu thân, chỉ cần mua nửa bên heo là đủ làm tiệc rồi.
Quý Vân Nương gả cho nhà giàu họ Lưu sinh ra một nam một nữ, nữ nhi của họ cùng tuổi với Mộc Đinh Hương.
Bất quá Quý phu nhân chỉ mới ba mươi hai tuổi, thời trẻ bà là một mỹ nhân xinh đẹp, nhan sắc hiện tại bảo dưỡng vô cùng tốt, vừa xinh đẹp sắc sảo lại có đôi phần phúc hậu.
Sở Ngu nhớ đến việc cùng Mộc Đinh Hương nói sẽ tặng lễ vật mừng thọ Quý gia nên rất tự nhiên bỏ thêm bốn cái chân heo vào.
Quý Vân Nương nhìn trong đống thịt dư ra mấy cái chân heo liền sốt sắng trả lại.
- Sở muội muội có phải nghĩ sai rồi không? Ta đâu có muốn mua chân heo.
- Khụ khụ, là hương nhi......!
- Muội nói ai cơ?
- Chính là tiểu nữ nhi của Mộc gia, trước kia đại nương vẫn luôn chiếu cố nàng ấy.
Hôm nay là sinh thần của người chúng ta cũng không có lễ vật gì đắt giá, chỉ biết đưa mấy cái chân heo biểu đạt tâm ý, phiền tỷ tỷ đến lúc đó nói với đại nương một tiếng giúp ta.
Sở Ngu có chút ngượng ngùng khi trình bày lí do.
- Hài tử kia rất đáng thương, người trong thôn ai thấy đều nhịn không được xót xa thay cho nó.
Nhà chúng ta chiếu cố nha đầu ấy cũng là chuyện nên làm.
Chính là lão nương của hài tử ấy không biết uống phải thứ thuốc gì mà hài tử của chính mình đẻ ra lại đối xử tàn nhẫn như vậy.
Đừng nói ta, ngay cả người ngoài nhìn thấy cũng chướng mắt.
Nhưng mà sự tình của hài tử kia làm sao đến phiên muội nhọc lòng như thế này vậy?
Quý Vân Nương ánh mắt nghi hoặc mang theo ý tứ dò hỏi.
Sở Ngu có chút ngượng ngùng chưa kịp mở miệng trả lời, Khi Mãn ở bên cạnh đã nhanh mồm nhanh miệng nói chen vào:
- Phu nhân chắc còn chưa biết việc vợ chồng Mộc gia đem Đinh Hương muội muội bán cho Sở Ngu nhà chúng ta.
Giờ muội ấy đã là nương tử của Sở gia, chuyện của thê tử cũng xem như là chuyện của phu quân rồi.
Nói đã đời lại quay sang Sở mặt than hỏi ý kiến.
- Ê...!ngươi thấy ta nói như vậy có đúng không?
Quý Vân Nương há to miệng sửng sốt, qua hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Mấy năm trước từ trong thôn đến huyện thành ai cũng tung tin vịt Sở Ngu thích nữ sắc, nàng còn tưởng rằng chỉ là bọn họ rãnh rỗi nói chơi mà thôi, nào đâu lời đồn này cư nhiên lại là thật sự.
Nhưng hài tử kia sống ở Mộc gia cũng vất vả khổ sở nhiều năm, nay đi theo Sở Ngu cũng tạm xem là chuyện tốt.
Người này từ chiến trường trở về trên người có cỗ khí thế tàn nhẫn cùng hung thần ác sát, có người dạy cho hai phu phụ mất nhân tính nhà đó một bài học là việc đáng để ăn mừng đó nha.
Nghĩ đơn giản cũng thấy việc này hoá bình thường, Quý phu nhân khoát tay với hai người cười cười nói:
- Là nha đầu ấy có phúc phần, nếu các ngươi đã có lòng ta đây liền thay nương nhận lấy, buổi chiều trở về ngươi mang thê tử của ngươi lại nhà nương ta ăn cơm.
Sở Ngu trên mặt nóng bừng, gật đầu ừ một tiếng.
Chỉ là còn chưa tới buổi chiều bên Quý gia đã xảy ra một sự kiện xưa nay chưa từng thấy!
Chả biết hôm nay ngọn gió nào yểm bùa Mộc Không Thanh khiến hắn cố ý xin nghỉ một hôm ở học viện, trở về trong thôn mang theo lễ vật hậu hĩnh đến Quý gia mừng thọ.
Theo lý thuyết quê nhà, ngày thường ở chung thì không ra làm sao nhưng vừa đến tiệc mừng thọ hoặc trăng tròn mọi người sẽ không tiếp tục so đo mà bỏ qua hiềm khích trước đây, cùng phụ việc lặt vặt rồi ngồi chung lại dùng bữa cơm thân mật.
Nhưng Mộc gia sáng nay cũng không thấy ai tới hỗ trợ, Mộc gia đại tiểu thư Mộc Ngọc Trúc gả cho nhà thợ mộc thôn kế bên thành ra loại tiệc mừng thọ này cũng không tới phiên bọn họ hỗ trợ.
Trong nhà chỉ còn dư lại hai vợ chồng già Mộc gia còn có tiểu nhi tử Mộc Quyết Minh, ấy vậy mà tự buổi sáng đến giữa trưa một bóng hình cũng chưa thấy đến.
Mà giờ đây Mộc Không Thanh xuất hiện lại có vẻ đặc biệt đột ngột.
Chỉ thấy hắn toàn thân xuyên y phục màu nguyệt bạch, đầu đội mũ thư sinh, trong tay bê theo quà tặng.
Hắn tỏ ra vẻ thư sinh quân tử đi đi lại lại trước cửa Quý gia, thỉnh thoảng ngó đầu vào, dường như hắn không biết nên làm sao mới phải.
Quý đại nương cùng Quý vân nương mẹ con hai người liếc mắt nhìn nhau toàn là nghi hoặc, chưa kịp nói gì đã thấy Quý đại lang chạy nhanh ra cửa tiếp đón hắn.
Tốt xấu gì người ta cũng là người đọc sách, tuy rằng mẫu thân của hắn xưa nay luôn khiến người khác buồn nôn mỗi khi nghe nhắc đến tên, nhưng để thư sinh đứng mãi ngoài cửa cũng không phải là đạo đãi khách.
Nói sao đi nữa thì lễ vật này Quý đại nương vẫn không dám thu, dựa theo tính cách của Mộc mẫu khẳng định nếu để bà ta biết Mộc Không Thanh tiêu tiền mua lễ đưa tới cửa nhất định sẽ đứng ở cửa nhà mình chửi rủa suốt ba ngày ba đêm mới thôi.
Để tránh phiền phức chỉ còn cách mặc kệ mặt mũi của Mộc Không Thanh mà thôi, Quý đại nương không nói hai lời liền đoạt lại món quà nhi tử của mình còn chưa cầm nóng tay đem nhét trở lại lồng ngực của thư sinh trước mặt.
- Mộc đại lang, tâm ý của ngươi đại nương lãnh nhưng lễ vật thì ta không thu.
Ngươi lấy về trước đi, lát nữa lại đây ăn cơm là được.
Hắn hiểu rõ đạo lý vật đã tặng đi há nào lấy lại, đành giả vờ khiêm tốn chấp tay từ chối.
- Tâm ý nho nhỏ của con mà thôi, không đáng giá tiền.
Miệng thì nói nhưng đôi mắt sắc bén của hắn vẫn hướng về phía sau lưng Quý Vân Nương nhìn ngắm, người đứng nơi đó chính là đại nữ nhi nhà họ Lưu.
Nàng ta tên gọi là Lưu Niệm Niệm, hôm nay sinh thần bà ngoại nàng đi theo cha mẹ cùng đệ đệ trở về mừng thọ.
Lưu gia ở trong Nhạc Sơn huyện là gia đình giàu có, Ngũ vị thực cư chính là sản nghiệp của Lưu gia.
Nơi ấy bán thức ăn hương vị thơm ngon đặc biệt, cách bày trí trong quán cũng xa hoa như cái tên của nó.
Mộc Không Thanh thường xuyên hỏi thăm từ chỗ bạn học mới biết được Lưu lão gia con rể nhà họ Quý cùng thôn với mình.
Hắn muốn lôi kéo làm quen nhưng Lưu lão gia nơi nào có thời gian để ý tới tên tép riu như hắn.
Mùa xuân năm nào đó, thời điểm nhìn thấy Quý Vân Nương mang theo nữ nhi Lưu Niệm Niệm cùng nhau trở về chúc tết hắn mới biết được Lưu gia có nữ nhi lớn như vậy, nhan sắc cũng xinh đẹp không ké vì thế âm thầm nổi lên một ít tâm tư.
Mộc Không Thanh là tú tài nhưng năm nay đã hai mươi hai tuổi còn chưa thành thân, chủ yếu vẫn là bởi vì Mộc mẫu ăn ở quá xấu tính, nổi tiếng đến nỗi mấy cái thôn phụ cận đều biết phu nhân nhà họ Mộc là người như thế nào.
Ai cũng biết bà ta đối xử với nữ nhi cùng heo chó giống nhau, có kẻ điên mới muốn đem nữ nhi nhà mình gả lại đây cho Mộc mẫu tra tấn.
Để kể cho mọi người nghe, năm Mộc Không Thanh mười bảy tuổi đã được định sẵn một mối hôn sự tốt, gần đến ngày đón dâu nhà gái phát hiện Mộc gia xem nữ nhi như súc vật mà đối xử nên đổi ý không gả con gái cho hắn nữa.
Vì thế thanh danh của Mộc Không Thanh bắt đầu trở nên kém đi, kéo dài mãi đến khi hắn tròn hai mươi hai tuổi tuổi vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Quý Vân Nương vừa nhìn đã biết người này trong lòng nghĩ cái gì, muốn cưới nữ nhi bảo bối của bà đâu có dễ, nàng bất động thanh sắc đi về phía trước hai bước ngăn trở tầm mắt của hắn nhẹ nhàng nói mấy lời.
- Mộc đại lang ngươi vẫn là nên đem quà tặng lấy về đi thôi, miễn cho nương của ngươi thấy được lúc ấy lại nổi điên chạy tới cửa nhà ta mắng chửi, Quý gia chúng ta thật sự đảm đương không nổi!
Vừa dứt lời ngoài cửa liền truyền đến một trận ồn ào, tiếp theo một đạo thanh âm the thé chói tai từ xa vọng vào:
- Thanh nhi, Thanh nhi....!Nương đã nấu xong bữa cơm đầy các món mà con thích ăn, con màu chóng trở về nhà dùng cơm với nương ngay!
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc trước ta đem nhân vật trợ giúp Hương Hương ấn định là họ Võ, sau này viết đến đây lại phát hiện nếu ta viết nhi tử của đại nương chính là Võ đại lang, nữ nhi gọi là Võ cái gì đó nương thì lại quá tương tự với Võ Mị Nương, vì thế ta quyết định sửa lại họ Quý.
Cho nên hiện tại đại nương cho Hương Hương nắm xôi ở mấy chương đầu chính là họ Quý nhaaaa....!Ta lười sửa nên editer chắc cũng lười ngang ngửa ta mà thôi:)))
Ở đây Hân sẽ nói sơ về Võ Mị Nương mà tác giả nhắc đến ở phần trên một chút.
Võ Tắc Thiên, cũng được đọc là Vũ Tắc Thiên, thường gọi Võ hậu hoặc Thiên hậu, là một phi tần ở hậu cung của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, sau trở thành Hoàng hậu thứ hai của Đường Cao Tông Lý Trị, về sau trở thành Hoàng đế triều đại Võ Chu làm gián đoạn nhà Đường.
(
Trích từ Võ Mị Nương truyền kì).