Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 28


Mộc Không Thanh không nghĩ tới Mộc mẫu cư nhiên dám làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy, Quý gia bên này đang có tiệc lại đi tới cửa tìm mình về nhà ăn cơm thật sự khiến cho hắn mất mặt vô cùng.

Vì lẽ đó khuôn mặt của hắn tức khắc tối sầm lại, hắn ta đem quà tặng trên tay đặt thật mạnh ở trên mặt đất, đoạn xoay người hướng về phía cửa.

Mộc Không Thanh nhìn mẫu thân của mình bằng ánh mắt sắc bén, giọng nói chất vấn cất lên mang đầy vẻ khó chịu.

- Ngươi tới nơi này làm cái gì?
Mộc mẫu rất ít khi nhìn thấy Mộc Không Thanh mang bộ dáng tức giận như vậy, trong lòng nhịn không được có chút không vui.

Bà ta nhìn thấy xung quanh một đám người hóng chuyện kéo đến mỗi lúc một nhiều thì càng thêm không cao hứng.

- Ta tới kêu ngươi về nhà, cha ngươi vừa mới mua một cân thịt ba rọi.

Theo nương trở về nương lại nấu đồ ăn ngon cho ngươi, hà tất chạy tới nơi này rước mấy việc không thoải mái vào người.

Mộc Không Thanh thấy lão mẫu nhà mình dáng vẻ thô tục, làm chuyện mất mặt lại bị một đám người vây xem càng điên tiết hơn.

- Không có việc gì khiến ta không thoải mái, chỉ có ngươi đến đây mới khiến ta không thoải mái.

Nhìn thấy Lưu Niệm Niệm cũng chen chúc giữa đám người xem náo nhiệt, Mộc Không Thanh vội vàng dùng thân thể của hắn che chắn những ánh nhìn hướng về phía này.

Để cho người trong mộng nhìn thấy vẻ mặt thô bỉ của mẹ mình thì chẳng phải là tương lai của hắn xong luôn rồi hay sao?
Mộc mẫu tuy thô tục nhưng cũng là người khôn khéo, không cần phải nói thì bà ta cũng biết Mộc Không Thanh hôm nay ở đây ân cần diễn xuất như vậy là vì cái gì.

Mộc phụ nhân khuôn mặt tối đen kéo tay của Mộc Không Thanh đi ngược về phía cổng.

- Trở về trở về, ngươi lưu lại nơi này làm cái gì? Nhà của chúng ta cũng có ăn có uống cớ sao phải ở đây chầu chực bọn họ?
Mộc Không Thanh cảm thấy mặt mũi chính mình đều bị lão nương làm cho mất hết, hắn nghiến răng dùng sức gạt tay bà ta ra khỏi người mình.

- Người trở về chính là ngươi mới đúng, hôm nay ta nhất định phải ở lại đây!
Quý Vân Nương từ nãy đến giờ im lặng đứng ở một bên xem tuồng hay, lúc đầu còn cảm thấy hứng thú nhưng đợi lâu cũng dần trở nên mất kiên nhẫn.

Cuối cùng nàng bước đến nhặt món quà của Mộc Không Thanh mang đến lúc nãy đem phóng đến dưới chân hai mẹ con đang cãi cọ ở đằng kia.

- Hôm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của nương ta, chuyện nhà các người tốt nhất vẫn nên đem về nhà giải quyết.

Các ngươi cứ ở chỗ này cãi nhau cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhà ta không thể tiếp đãi mẫu tử các người nữa.

Ngụ ý, lệnh đuổi khách đã hạ đến rõ ràng.

Lời này nói ra Mộc Không Thanh biết chỗ này đã hết cách để ở lại, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Mộc mẫu liếc một cái, đoạn vung tay áo mặt hầm hầm bước ra khỏi Quý gia.

Mộc mẫu thấy nhi tử nhà mình sinh khí vội bước chân nhỏ đi theo ở phía sau, ai ngờ mới vừa đi được hai bước lại chạy ngược trở về nhặt lấy món quà ở dưới đất ôm chặt vào lòng.

Lúc bà ta xoay người còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Niệm Niệm đứng lẫn trong đám người liếc mắt một cái, sau đó mới ung dung đi trở về nhà.

Quý vân nương nhìn theo bóng dáng hai người chạy đi, dù không khí căng thẳng xung quanh đã dịu đi bớt nhưng cơn giận trong lòng nàng vẫn chưa thể tiêu tan.


- Trên đời có loại người gì thế này??
Lưu Niệm Niệm vừa thấy mẫu thân sinh khí vội chạy tới an ủi nàng.

Quý Vân Nương có tâm muốn cùng nàng nói nói mấy câu để nàng tránh xa Mộc Không Thanh nhưng trước mắt không phải thời điểm để nói đến chuyện này nên đành gác lại một bên, chờ lúc thích hợp lại cùng nàng nói hảo hảo nói chuyện một phen.

Nhóm thôn phụ xung quanh nhóm đem một màn vừa rồi hết thảy thu vào tầm mắt, đợi người ta đi khuất rồi cũng sôi nổi phụ họa nói thêm vào:
- Nhà họ Mộc này thật là kỳ cục, hàng xóm có tiệc không tới hỗ trợ thì thôi đi, còn ngang nhiên chạy tới đây gây sự thật đúng là không biết xấu hổ.

- Khó trách nhi tử nhà bọn họ đã đến tuổi thành gia lập thất còn chưa thấy có ai đồng ý kết thông gia.

Ta nói cho các người nghe, ai dám đem nữ nhi gả đến nhà bọn họ chắc chắn là có vấn đề.....!
- Còn phải nói nữa sao? Nữ nhi do mình đứt ruột đẻ ra còn có thể tra tấn như vậy thì con gái nhà người khác gả tới đó cuộc sống cũng chẳn tốt đẹp gì.

Chỉ cần dùng đầu gối để nghĩ ta cũng có thể biết được bọn họ đối đãi với con dâu như thế nào rồi a..

Nói mãi một lúc lâu, bọn họ nhìn thấy thời điểm không còn sớm mới chịu tản ra làm việc, hơn nữa Quý Vân Nương lần này mua hơn phân nửa con heo mang về đây làm quà mừng thọ đều là chọn loại thịt cực phẩm.

Chất thịt tươi ngon, mỡ béo mà thịt lại săn chắc, thoạt nhìn mỹ vị thật sự.

Số thịt này nếu đem nấu lên khẳng định ăn rất ngon, nghĩ đến là thèm nên mấy vị đại tẩu gấp rút bắt tay chạy đi chuẩn bị ngay.

Nhìn thấy mấy vị đại thẩm đại tẩu lại hối hả bận việc với mớ thịt heo, Quý Vân Nương mới sực nhớ tới sự tình buổi sáng lúc nàng gặp Sở Ngu ở trên chợ huyện liền đem quý lão thái kéo đến một bên nói:
- Nương, buổi sáng con đi mua thịt heo được tam nha đầu của Mộc gia tặng bốn cái chân heo bảo con mang về làm quà mừng thọ cho người.

Vốn dĩ con không nghĩ sẽ nhận phần đại lễ này nhưng đây lại là tấm lòng của nha đầu cùng với đại khuê nữ Sở gia.

Con lại không thể cự tuyệt chỉ đành làm chủ thay người nhận lấy.

Quý lão thái có hơi sửng sốt một chút:
- Hài tử kia.....aisshh thật là có tâm.

Lúc trước hai vợ chồng già kia muốn đem nàng bán cho Trương Quan Phu, cũng may trong ngày thành hôn hắn ta phạm trọng tội bị người nha môn đúng lúc bắt đi.

Sau đó không biết vì lí do gì mà đại khuê nữ Sở gia tới cửa bỏ ra hai mươi lượng bạc cưới nàng về nhà...!
Quý lão thái đem sự tình phát sinh hơn hai tháng trước cùng nữ nhi nhà mình nói lại một lần, cuối cùng nhịn không được buôn vài lời cảm thán.

- Chuyện này mọi người đều biết, chỉ là mọi người ai cũng đồn khuê nữ nhà họ Sở yêu thích nữ nhân cũng không biết có phải sự thật hay không.

Nhưng theo ta thấy tam nha đầu gả cho nàng ta cũng tốt hơn gấp vạn lần việc ở lại Mộc gia hay phải gả cho Trương Quan Phu.

- Nương, Sở Ngu chắc hẳn là một người đáng tin để chúng ta tin cậy.

Năm năm trước nàng xuất ngũ, sau khi trở về ở trong huyện khai mở tiệm bán thịt, từ đó đến nay con thường hay đến nơi đó mua thịt.

Nàng lớn lên xinh đẹp lại chính trực thẳng thắn, làm việc nhanh nhẹn minh bạch lại thêm tính cần mẫn siêng năng.

Nàng nếu là muốn gả con chỉ e rằng toàn bộ nam nhi trong nhạc sơn huyện xếp hàng dài đến tận ngoài cửa thành, đáng tiếc nàng lại không thích nam nhân.

Quý lão thái nghe nàng không tiếc lời khen ngợi Sở Ngu, trong lòng càng thêm tiếc hận...!

- Sở Ngu là người tốt, Mộc nha đầu cũng là người tốt.

Đứa nhỏ này nhỏ nhỏ gầy gầy thật là đáng thương.

Hai vợ chồng Mộc gia cũng không biết đang trong đầu đang nghĩ cái gì, bọn họ sinh nữ nhi ra lại không nuôi dưỡng, nam tử khoẻ mạnh cường tráng thì thịt cá đầy đủ việc nhà không động một ngón tay, khuê nữ chân yếu tay mềm thì đuổi xuống ruộng làm việc cơm cũng không cho ăn, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng rằng đứa nhỏ này là do họ nhặt được.

- Đứa nhỏ này quả thật làm người ta đau lòng!
Quý Vân Nương cũng thổn thức không thôi.

- Vẫn là nương thiện tâm thường hay tiếp tế một chút, đứa nhỏ mới có thể sống được tới giờ.

- Ta chính là thấy hài tử kia lớn lên cùng ngươi có vài phần tương tự, mặt mày cùng ngươi khi còn nhỏ giống nhau y như đúc.

Lúc ta thấy nàng chịu đói chịu lạnh liền cảm thấy như là ngươi đang chịu cực khổ, vì lẽ đó ta thường xuyên tiếp tế đồ ăn giúp đỡ nhưng phụ nhân độc ác kia thật sự quá đáng giận.

Bà ta không thương nàng thế nhưng cũng không cho người khác đối đãi tốt với nàng, thật thật là tức chết ta.

Thấy lão thái thái tức giận đỏ cả mặt, Quý Vân Nương vội duỗi tay xoa xoa lưng nàng bối rối nói:
- Nương người đừng giận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe, con cũng cảm thấy hài tử kia quá quen thuộc, bất quá có hiện tại nàng ấy có Sở Ngu bảo vệ người Mộc gia cũng không dám lại đi trêu chọc nàng, nương cứ yên tâm đi.

Quý lão thái lúc này khí mới thuận một ít, nhìn thấy lại có người đến đây chúc thọ cũng vội cười tủm tỉm đứng dậy đi tiếp đón khách nhân.

Bên này bởi vì Quý Vân Nương sáng sớm đã mua mất nửa con heo, còn dư lại kia một nửa thực mau đã bán xong rồi, hôm nay Sở Ngu về đến nhà thời gian so với mọi khi muốn sớm hơn rất nhiều.

Lúc nàng cưỡi ngựa đi ngang qua Quý gia thấy nơi đây thực náo nhiệt, trong đầu nàng lúc này chỉ một mực chỉ nghĩ đến chuyện mau chóng quay về mang Mộc Đinh Hương đến đây chúc thọ Quý lão bà.

Chỉ là không nghĩ thời điểm về đến nhà Mộc Đinh Hương lại nói với nàng chậm một chút, chờ cho khách nhân tan bớt rồi hẵn hãy đi.

Nhìn Sở Ngu mặt đầy vẻ nghi hoặc, Mộc Đinh Hương lúc này mới ấp a ấp úng giải thích.

- Từ nhỏ ta đã thấy nương của ta cùng với nhà họ Quý bất hòa, một ngày ba buổi cãi nhau không sót buổi nào.

Sau này lớn hơn một chút, bà ta phát hiện Quý đại nương thường xuyên lén lút cho ta thức ăn thì càng mắng chửi nhà họ càng lợi hại hơn.

Kể từ đó ta cũng không dám công khai đến nhà của đại thẩm nữa...!
Sở Ngu minh bạch ý tứ của nàng, quý đại nương làm tiệc mừng thọ nói không chừng người Mộc gia cũng sẽ tụ họp lại đây.

Nếu để phụ nhân kia nhìn thấy Mộc Đinh Hương xuất hiện ở cửa nhà Quý gia, đến lúc đó nói không chừng lại phát sinh thêm một trận nhốn nháo không đáng có ảnh hưởng đến mọi người.

Nghe nhắc đến tên phụ nhân kia là trong lòng Sở đồ tể lại dâng lên một bụng hoả khí.

- Này bà ta đối với ngươi không tốt liền thôi đi, còn vô duyên vô cớ không cho người khác đối xử tốt với ngươi.

Nàng đã gả cho ta nên không cần phải để ý đến bà ta nữa.

Bây giờ mau chóng khởi hành thôi, hôm nay ta muốn nhìn thử một chút xem phụ nhân kia có thể nói cái gì.


Nhìn Sở Ngu vẻ mặt hung ác, Mộc Đinh Hương ban đầu nhân nàng bực hai ngày khí cũng dần dần mà tan đi, nguyên bản liền không tính toán sinh nàng bao lâu khí, hơn nữa nàng lúc này ở thế chính mình bất bình, nói không cảm động là không có khả năng, nhưng lại không nghĩ cấp quý đại nương mang đến phiền toái, trong khoảng thời gian ngắn do do dự dự, bước chân cũng mại không khai.

Nhưng ai biết Sở Ngu đã đem ngựa dắt lại đây tự lúc nào, số vải vóc nàng mua ngày ấy cũng đã được xếp ngay ngắn bên yên.

Sở Ngu ngồi trên lưng ngựa thò tay hướng về phía nàng nét mặt nhu hoà nói:
- Mau lên ngựa.

Mộc Đinh Hương lúc này muốn từ chối cũng không được, chỉ đành phải thuận theo mà giữ chặt tay người ta.

Sở Ngu hai chân dùng một chút lực thúc nhẹ vào bụng con ngựa, nó ngoan ngoãn tuân lệnh sải chân chạy tới nhà họ Quý.

Lúc này đã quá buổi trưa, Quý gia vừa vặn đang chuẩn bị ăn cơm, trong thôn cơ hồ mỗi nhà mỗi hộ đại nhân tiểu hài tử đều tới rồi, hướng về phía quý lão thái nói một đống cát lợi nói, không xem khác, riêng là hôm nay hảo cơm hảo đồ ăn liền đáng giá người vui vẻ, quý vân nương cùng mấy cái lão bà tử tiếp đón đoàn người nhập bàn, người trong thôn hô kéo một chút nhập tòa bắt đầu ăn cơm.

Đang ăn lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng vó ngựa, bọn họ sôi nổi ngẩng đầu hướng ra cửa sân nhìn ngóng, rất nhanh hai bóng dáng nữ tử một cao một thấp nắm tay nhau đi vào đại sảnh.

Người cao thân sáng như ngọc, trang nghiêm lạnh lùng, còn cô nương thấp hơn môi hồng răng trắng yểu điệu thục nữ, hai người đứng cùng một chỗ cho ra nét đẹp phong tình vạn chủng bất đồng với nhau.

Tuy là từ xưa đến nay bọn họ không thường lui tới nhưng ít nhiều vẫn có thể nhận thức được Sở Ngu.

Mọi người xung quanh sôi nổi hướng đến nàng chào hỏi, chỉ là họ lại không biết vị tiểu kiều nương đi bên cạnh là người phương nào.

Quý vân nương đang đứng ở cửa cũng vội tiến lên tiếp đón các nàng theo cách chu đáo nhất.

- Sở Ngu tới rồi a, buổi sáng đã cầm bốn cái đại chân heo làm quà như thế nào còn mang đồ vật khác đến nữa, các ngươi tiêu xài hoang phí như vậy làm cái gì?
Sở đại gia cười cười tiến lên đem vải vóc đưa sang cho Quý Vân Nương, sau đó nàng lùi về sau nắm lấy bàn tay của Mộc Đinh Hương nói:
- Đây là do Hương nhi cố ý vì Quý đại nương lựa chọn, đến lúc đó chỉ cần tìm người làm ra hai kiện xiêm y là được.

Mộc Đinh Hương dáng vẻ xinh xắn hướng về phía Quý Vân Nương lễ phép gọi một tiếng:
- Quý cô cô...!
Quý Vân Nương thật sự hoảng sợ, nhìn kĩ mấy lần nàng mới dám khẳng định tiểu nương tử trước mắt da trắng sáng mịn này đích thực là Mộc Đinh Hương.

Trước kia nàng từng gặp qua Đinh Hương vài lần, mỗi lần gặp không ở ngoài ruộng thì chính là đang làm mấy việc lặt vặt bên đường.

Lúc ấy dáng người của tiểu cô nương thấp bé, làn da đen sạm vì suốt ngày dầm mình ngoài trời nắng chang chang, gầy đến nỗi cơ hồ chỉ toàn là da bọc xương.

Nhưng cô nương đứng đó chẳng những cao lên không ít mà trên người cũng nhiều thêm chút thịt, nếu ở trên đường vô tình chạm mặt chắc chắn nàng sẽ không nhìn ra đây là tam tiểu thư nhà họ Mộc.

Nhưng mà không đợi nàng nói chuyện Quý lão thái lại từ trên chỗ ngồi đứng lên, đi tới chỗ cửa lôi kéo cánh tay của Mộc Đinh Hương, khuôn mặt chứa đầy vẻ kinh hỉ:
- Nha đầu! Thật đúng là ngươi nha.

Lớn lên bộ dáng thay đổi trở nên xinh đẹp lên nhiều..

Ai nha..

vẫn là ngươi đi theo Sở Ngu tốt hơn ở lại cái chốn địa ngục kia ha.

Nói xong lại có chút cảm giác lão lệ tung hoàn, Vân Nương không nghĩ tới lão nương nhà mình thế nhưng lại yêu thích Mộc Đinh Hương đến mức này, nàng lựa lời an ủi trấn an tinh thần của mẫu thân.

- Hôm nay là ngày đại thọ của người, Đinh Hương hiện tại đến đây dự tiệc đã là tốt lắm rồi.

Người phải vui lên mới đúng chứ, cớ sao lại ủ rũ thế này?
Quý lão thái lúc này mới quay đầu hướng về phía con gái của mình bộc bạch.

- Vân Nương à, đứa nhỏ này chẳng được nuôi dưỡng tốt, cùng với ngươi lúc còn trẻ thật đúng là từ một khuôn đúc ra.


Nay gặp lại nương không thể không cảm khái a.

Mấy vị đại tẩu đại thẩm đứng ở gần nghe Quý lão thái vừa nói cũng đều sôi nổi hướng ánh mắt soi đến trên người Mộc Đinh Hương, miệng mồm cũng sôi nổi đi theo phụ họa.

- Vân Nương lúc trẻ chính là đệ nhất mỹ nhân của thôn chúng ta, tam nha đầu nhìn kĩ thật đúng là rất giống.

Hiện tại ta nhìn trên người nàng cũng thấy có vài phần khí thế tương tự như Vân Nương đó nha....!
- Lớn lên xinh đẹp lại càng đẹp người đẹp nết!
- Tiểu nha đầu xinh đẹp thế này mà Mộc lão thái lúc trước thế nhưng lại muốn đem nàng gả cho Trương Quan Phu, đúng là có mắt như mù..

- Ngươi nói không sai, nếu gả nàng cho lão già họ Trương kia khẳng định không sống được bao lâu...!Giờ nhìn tam nha hiện tại được Sở Ngu nuôi dưỡng vô cùng tốt ta cũng thấy an tâm đôi chút.

Mộc Đinh Hương chưa từng bị nhiều người nghiêm túc đánh giá như thế tức khắc khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng cứ đứng đó se se góc áo không biết phải làm sao.

Sở Ngu thấy nàng không được tự nhiên liền vội vàng kéo nàng đến cạnh, dùng thân thể che chắn cho tức phụ nhà mình.

- Quý tỷ tỷ, buổi sáng ngươi bảo ta dẫn người tới ăn cơm.

Người đã được ta mang đến nhưng bao giờ chúng ta mới bắt đầu dùng cơm đây? Bụng của ta chính là đói đến mức kêu to a!
Quý đại nương vội vã lôi kéo Mộc Đinh Hương.

- Hài tử ngoan, không thể để tam nha đầu của chúng ta đói bụng được nữa.

Nào con mau đến đây ngồi bên cạnh đại nương.

Hôm nay là thọ lão của Quý thái thái nên con cháu tề tựu đông đủ, bên người của nàng nguyên bản đã có nữ nhi cùng tôn tử ngồi chung, mà Lưu Niệm Niệm cùng Lưu Trác đã chia ra ngồi bên cạnh bà bà nên nàng muốn ngồi cạnh cũng chẳng còn chỗ.

Hết cách Mộc Đinh Hương vội vàng kéo tay lão thái thái nói:
- Đại nương không cần lo, con và Sở Ngu cùng nhau ngồi là được rồi, người có việc gì vội thì mau đi đi.

Bản thân Quý Vân Nương cũng cảm thấy mẹ của mình mang bộ dáng này thật sự không ổn, nàng cố gắng khuyên vài câu Quý lão thái mới chịu buông cánh tay của Đinh Hương ra.

Vừa xoay lưng đi nhưng ngay sau đó lại cúi thấp người dặn dò vài câu bảo tiểu nha đầu ăn nhiều một chút, ăn xong rồi đừng đi nhanh như vậy, chờ nàng gói một ít thịt đem về rồi hẵng hãy đi.

Tựa như lúc trước khi Quý lão bà ngầm lấy trộm cho nàng một chút thức ăn, thần thái bây giờ cùng thuở xưa kia vẫn chẳng có gì thay đổi.

Khi còn nhỏ Mộc Đinh Hương nhận được nhiều ân huệ nhất chính là từ lão thái thái này.

Giờ đây nàng khôn lớn thế này vẫn còn được thái thái dặn dò yêu thương như trước, tức khắc cái mũi nàng đau xót, hốc mắt liền đỏ lên.

Quý Vân Nương đứng gần tự nhiên cũng nghe thấy mấy lời của chính mẫu thân mình nói với Mộc Đinh Hương.

Nàng cảm khái tiểu nha đầu không dễ dàng sống đến giờ này, phần lại vui mừng vì nàng có thể biết được đạo lí có ân phải trả.

Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, Vân Nương nhẹ nhàng kéo cánh tay của Quý lão thái giả lả nói:
- Nương, tam nha đầu hiện tại đã có Sở Ngu ở bên không lo thiếu ăn thiếu mặc.

Người nha, bây giờ người không cần giống như trước kia lo lắng nữa, cũng đã trễ rồi chúng ta mau đưa nàng đi ăn cơm thôi.

Quý lão thái lúc này mới xoa xoa đôi mắt nói:
- Aisshhh là ta hồ đồ, được được được chúng ta mau đi thôi...!
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Ngu: Ta đem tiểu tức phụ nuôi dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, để cho người khác hâm mộ đến chết sau đó ta mới đem nàng một ngụm ăn luôn, oa ô ~
Mộc Đinh Hương: Ai ăn ai còn chưa biết được đâu ((( ̄へ ̄)))
Chuỗi ngày chạy đồ án cùng deadline sấp mặt cuối cùng cũng đã kết thúc yeahhhhhhhhh ????????????.

Bình Luận (0)
Comment