Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1007 - Chương 1007 - Hay Là Đổi Bộ Y Phục Khác Đi

Chương 1007 - Hay Là Đổi Bộ Y Phục Khác Đi
Chương 1007 - Hay Là Đổi Bộ Y Phục Khác Đi

Chương 1007. Hay Là Đổi Bộ Y Phục Khác Đi

Dạ Kinh Đường bị đạp ra đập vào ghế dựa, tay để phía sau, nghiêm túc nói:

"Đủ rồi đủ rồi, cứ như vậy đi..."

Xoẹt.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong phòng.

Tuyền Cơ Chân Nhân sắc mặt lạnh như băng, giống như băng sơn tiên tử bị chọc tức, ba thước thanh phong kề cổ Dạ Kinh Đường.

"Trả lại cho ta."

Dạ Kinh Đường cảm thấy Thủy Thủy rất dữ nhưng vẫn lắc đầu một cái:

"Mai ta mua cho cô bộ mới xem như bồi thường, cái này bị tay ta làm bẩn rồi..."

"Ngươi có trả hay không?"

Tuyền Cơ Chân Nhân ánh mắt lạnh lẽo, thoạt nhìn là định đứng dậy cướp lại.

Nhưng nàng còn chưa có động thủ đã phát hiện bên ngoài viện có tiếng bước chân dày đặc, còn có tiếng nói vang lên:

"Thái Hậu Nương Nương đại giá quang lâm, tiểu nhân không tiếp đón từ xa..."

"Không cần khách khí như vậy, bản cung đêm hôm rảnh rỗi ra ngoài một chút. Vân Ly, Lục di ngươi có ở nhà không?"

"Mới nãy còn ở vườn hoa, sao không thấy nữa. Kinh Đường ca ca, Thái Hậu Nương Nương tới..."

Biểu cảm lạnh như băng của Tuyền Cơ Chân Nhân cứng đờ, trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường một cái sau đó nhanh chóng thu kiếm lại, im lặng nhảy từ cửa sổ ra, xuất hiện cạnh tường, cất tiếng:

"Sao đi ra ngoài mà không cho ta biết, ta đi đón người."

"Bản cung đột nhiên muốn đi, vừa nói với Ly Nhân xong... sao ngươi không xuống đây?"

"À, trên này mát hơn..."

"Mát hơn?"

Dạ Kinh Đường cũng không ngờ Thái Hậu Nương Nương sẽ tới, nhanh chóng đứng dậy cất miếng vải màu trắng lại, chỉnh trang y phục đi ra ngoài, đi được hai bước lại vội vàng quay đầu cất mấy tác phẩm 'Xuân khuê khó nhịn' vào.

Thái Hậu bỗng nhiên đến nhà, Tam Nương và Phạm Thanh Hòa đều từ trong phòng đi ra.

Tuyền Cơ Chân Nhân nhẹ nhàng đáp xuống, mặc dù trạng thái giống như ngày xưa nhưng tư thế thục nhã hơn nhiều, nhìn như không dám dạng chân quá lớn.

Dạ Kinh Đường từ thư phòng bước ra, có thể là sợ bị đánh nên cũng không dám nhìn Lục tiên tử, đi tới trước mặt chắp tay thi lễ:

"Thái Hậu Nương Nương."

Thái Hậu Nương Nương dẫn theo Hồng Ngọc đứng ở trong viện, dáng vẻ cực kỳ ung dung, nhìn thấy Dạ Kinh Đường cũng không lộ ra quá nhiều biểu cảm, chỉ quan sát một hồi rồi hỏi:

"Chim Chim đâu? Nghe nói nó thích ăn gà quay, vừa rồi ta sai Hồng Ngọc mua một con, coi như quà mừng ngươi phong tước, ngươi đừng chê."

Dạ Kinh Đường sao lại không hiểu tâm ý của Thái Hậu Nương Nương, cũng không chê, cầm lấy gà quay đảo mắt tìm kiếm, kết quả phát hiện Chim Chim bị ném ra cửa sổ lúc nãy đang ngồi xổm trên tường rào đưa lưng về phía mọi người, nhìn dáng vẻ còn đang hờn dỗi.

Dạ Kinh Đường có chút bất đắc dĩ, kêu Vân Ly đi an ủi Chim Chim, còn hắn dẫn Thái Hậu đến phòng khách.

Thái Hậu Nương Nương chạy tới nhà Dạ Kinh Đường, mặc dù không nói rõ nhưng trong lòng đúng là cảm thấy giống như tham quan hỷ phòng, không muốn vào phòng ngồi, kéo tay Tam Nương đi lòng vòng trong sân quan sát.

Tam Nương có vóc dáng tương đương Thái Hậu Nương Nương, đều là dáng người hình hồ lô, nở nang động lòng người, bên ngoài nhìn giống như hoa tỷ muội, chỉ ôm mới phát hiện được điểm khác nhau, một người tập võ lâu dài rất co dãn, một người thì rất mềm.

Tuyền Cơ Chân Nhân đi dạo với nàng, thoạt nhìn như Lục tiên tử ôm Đoàn Tụ Kiếm dò xét trái phải, mà Phạm Thanh Hòa phát hiện hôm nay yêu nữ có chút yên tĩnh, trong lòng cảm thấy kỳ quái, vẫn luôn lén quan sát, còn lặng lẽ đi tới trước mặt thầm nghĩ:

"Yêu nữ, có phải ngươi tới ngày hành kinh rồi không?"

"Uống nhiều quá thôi."

Mấy người nhàn nhã tản bộ, một hồi sau cũng dạo quanh một vòng căn nhà, Thái Hậu Nương Nương còn tới thư phòng quan sát, phát hiện 'Tiểu Phiến Mãi Kê Đồ' của nàng được treo ở chính giữa, trong lòng hài lòng khó tả, sau đó lại đến Tây Sương quan sát.

Vừa rồi Bùi Tương Quân và Phạm Thanh Hòa kiểm tra đồ của nhau, không có thời gian dọn dẹp, tất cả mọi thứ đều được đặt trên bàn.

Thái Hậu Nương Nương tùy tiện xem, lúc đầu không muốn đi vào nhưng nhìn thấy một vật trên bàn thì hơi sững người, lại cất bước đi tới.

Bên cạnh, sắc mặt Tam Nương có chút cứng đờ, thấy Thái Hậu Nương Nương nhìn thấy đồ trang trí của nàng thì vội vàng nháy mắt với Dạ Kinh Đường.

Dạ Kinh Đường cũng muốn cản một chút, kết quả phát hiện Thái Hậu Nương Nương đi thẳng tới trước bàn nhỏ, cầm một cây trâm có gắn hạt châu lên xem xét, vẻ mặt trở nên có chút hoảng hốt.

Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này thì lập tức hiểu được cây trâm này là ai chôn.

Mặc dù hơi bất ngờ nhưng ngẫm lại cũng hợp tình hợp lí, hắn nhìn Thái Hậu Nương Nương một chút, nhỏ giọng nói:

"Trước kia ta nhặt được ở trong cung."

Thái Hậu Nương Nương nhìn thấy trâm cài tóc đeo khi còn nhỏ, khi tiến cung thì chôn dưới cây ngân hạnh để cầu phúc, trong lòng liên tục dao động.

Mặc dù không biết tại sao cây trâm chôn dưới tàng cây lại xuất hiện ở trong tay Dạ Kinh Đường nhưng cho dù là nguyên nhân nào thì đối với nàng cũng là cây lão gia hiển linh, hoặc có thể nói là trời định.

Thái Hậu Nương Nương vuốt ve cây trâm mấy lần, mở miệng nói:

"Cây trâm này thiết kế ở Giang Châu, nói là hiếm thấy, có thể tặng cho bản cung hay không?"

Dạ Kinh Đường cảm thấy Thái Hậu muốn tự mình tâm sự chuyện cây trâm với hắn lập tức gật đầu.

Sau khi đi ra khỏi cửa phòng, thấy bên ngoài đèn đuốc chói lọi, Dạ Kinh Đường mở miệng nói:

"Bên ngoài thật náo nhiệt, người muốn đi dạo phố không?"

Vừa nói dứt câu, Dạ Kinh Đường chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Dư quang nhìn lại có thể thấy được Lục đại tiên tử ôm Đoàn Tụ Kiếm, ánh mắt rất nguy hiểm, vội vàng nói thêm:

"Lục tiên tử, hay là cô đi đổi bộ y phục khác đi? Ăn mặc như vậy ra đường chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của rất nhiều người."

Lúc này, Tuyền Cơ Chân Nhân mới hài lòng quay người đi ra khỏi Trúc viện...

Bình Luận (0)
Comment