Chương 1006. Nhìn Đủ Chưa
Dạ Kinh Đường đối mặt với phần thưởng không thể bỏ qua này, áp lực tăng vọt.
Dạ Kinh Đường hít một hơi thật sâu, dẹp yên tạp niệm sau đó cầm bút, nhắm mắt bắt đầu diễn luyện.
Bàn về trình độ thi hoạ, Dạ Kinh Đường cũng không bằng Hổ Nữu, không có nhiều năm để tích lũy kinh nghiệm, không thể làm đến mức hạ bút như thần.
Nhưng biết viết và viết giống là hai việc khác nhau.
Bây giờ thứ Dạ Kinh Đường muốn làm không phải là viết ra phong cách của mình mà là vẽ lại chữ của Tuyền Cơ Chân Nhân.
Chuyện này có thể dựa vào kỹ xảo, nếu xem bút như binh khí, chữ viết chính là chiêu thức đánh ra để lại vết cắt trên giấy, như vậy thì chuyện này không khó với Dạ Kinh Đường.
Trước mặt có vết tích, hắn chỉ cần nghĩ ra phương pháp tối ưu có thể để lại dấu vết như thế này, sau đó lấy thủ pháp tinh chuẩn nhất phục khắc ra là được.
Phương pháp luyện chữ này của Dạ Kinh Đường, nếu là võ học thì là hàng nhái, thứ hắn viết không được tính là viết ra mà là 'vẽ' ra , là đi sai đường.
Cũng không thể nói biện pháp này không được, bởi vì võ học chỉ cầu tương tự, có thể luyện thành hình thức, chữ viết hoàn toàn tương tự thì không giống, tối đa là luyện thành máy in hình người chứ không có phong cách của mình.
Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi bên cạnh chờ đợi, nhìn thấy Dạ Kinh Đường ngồi nghiêm chỉnh, nhắm mắt thật lâu giống như ngủ thiếp đi, hoàn toàn không có ý hạ bút.
Nàng hơi nghiêng đầu, trêu chọc:
"Không được thì thôi, vi sư cũng không chê cười ngươi, cùng lắm chỉ đánh tay mà thôi."
Dạ Kinh Đường không phản ứng chút nào, trong đầu nhanh chóng phá giải nhất bút nhất hoạ, tìm kiếm cường độ động tác thích hợp nhất cộng thêm động tác vừa rồi của Tuyền Cơ Chân Nhân, từng bước kết hợp lại với nhau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi Tuyền Cơ Chân Nhân sắp chờ không nổi nữa, muốn đưa tay lắc thì Dạ Kinh Đường mở mắt ra, tay trái phất tay áo, tay phải cầm bút chấm vào trong nghiên mực một hồi, sau đó viết lên trang giấy trắng noãn:
‘Không gì hơn cái này’.
Động tác tay của Dạ Kinh Đường chắc chắn không vân đạm phong khinh, hạ bút thành văn như Tuyền Cơ Chân Nhân, thân thể hơi căng cứng nhưng cũng ổn.
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy bút đầu tiên hạ xuống thì hơi nhíu mày, cảm thấy không thích hợp.
Chờ bốn chữ được viết xong, đôi mắt hoa đào xinh đẹp mở to mấy phần.
Về phần chữ viết đẹp hay xấu thì cũng không cần nhiều lời, so với bốn chữ 'Bút tẩu long xà' bên cạnh giống như là cùng một người viết ra, bút họa giống đến mức không thể nhìn ra được là do hai người khác nhau viết.
Bút họa cũng duy trì phong cách chính, có lẽ bản thân Tuyền Cơ Chân Nhân có thể cảm nhận ra sự khác biệt, nhưng đổi lại người khác chắc chắn không thể nào phân biệt thật giả.
Dạ Kinh Đường chỉ viết bốn chữ còn mệt hơn suy nghĩ mấy canh giờ, nhưng mà cảm giác thành tựu rất cao, cầm trang giấy so sánh cẩn thận sau đó đưa cho Tuyền Cơ Chân Nhân:
"Ừm? Cái này tính là đẹp hay xấu?"
Viết giống y như đúc, không thể đánh giá đẹp xấu.
Tuyền Cơ Chân Nhân cầm lấy trang giấy dò xét hồi lâu, sau đó lại nhìn Dạ Kinh Đường:
"Ừm... chữ ngươi viết quá đại tài tiểu dụng, hơn nữa đi ngược lại khái niệm thư pháp. Cho dù ngươi viết hoàn toàn tương tự cũng chỉ là bắt chước tiền nhân, không biết nội hàm trong đó thì vĩnh viễn không thành đại gia khai tông lập phái..."
Dạ Kinh Đường chỉ là một võ phu, lại không muốn dựa vào thư hoạ lưu danh sử sách, có thể giữ chút thể diện là được rồi, dựa lưng vào ghế đáp:
"Cô có chịu hay không."
Tuyền Cơ Chân Nhân á khẩu không trả lời được, có thể viết giống nàng như đúc, kéo ra ngoài ít nhất cũng có thể đánh bại chín mươi phần trăm văn nhân trong kinh thành, văn vô đệ nhất, mười phần trăm còn lại cũng không dám nói có thể thắng hắn, cái này ai nhìn cũng sẽ nói chữ đẹp.
Dạ Kinh Đường thấy Thủy Thủy không nói lời nào, nở một nụ cười, nhấc tay vịn eo thon kéo Thủy Thủy tới trước mặt.
Chính Tuyền Cơ Chân Nhân đào hố, cắn răng cũng phải lấp, cẩn thận để trang giấy qua một bên, thuận miệng nói:
"Ngươi như vậy không cảm thấy không được nhã nhặn hay sao?"
"Có chơi có chịu, cũng không thể lật lọng."
Tuyền Cơ Chân Nhân không chạy thoát, cũng không có lộ ra vẻ tiểu nữ nhi nhát gan, chỉ giống như thư hương mỹ nhân chống bàn xem chữ.
Váy hồng mai bị kéo lên một chút, bắp chân trắng nõn lập tức hiện ra dưới ánh nến.
Dạ Kinh Đường xác định Thủy Thủy không đạp hắn cũng không có lộ ra biểu cảm khác thường, chỉ mượn ánh nến quan sát giống như đang quan sát mỹ ngọc hoàn mỹ.
Không lâu sau, nơ con bướm thuần trắng triệt để đập vào mi mắt, vải vóc kín kẽ, tia sáng trong phòng như rực rỡ thêm mấy phần.
Dạ Kinh Đường giương mắt nhìn một chút, phát hiện gương mặt Tuyền Cơ Chân Nhân hơi đỏ, chỉ là bị vẻ đỏ khi say rượu che giấu.
Tuyền Cơ Chân Nhân bề ngoài phóng khoáng nhưng trong lòng cũng gợn sóng, tùy ý quan sát chữ viết, chờ một lát nói khẽ:
"Nhìn đủ chưa?"
Còn chưa nói hết lời thì Tuyền Cơ Chân Nhân phát hiện mông có chút lỏng lẻo, ánh mắt đột biến, lập tức ấn váy trắng nhưng vẫn có thứ gì đó bị rút ra.