Chương 1005. Viết Lần Nữa Cho Ta Xem
Tuyền Cơ Chân Nhân mặc váy trắng, áo ngoài chất vải như mây, dưới ánh đèn tư thái nhàn tản giống bạch hồ, nhìn chén trà được đưa tới cũng không cầm, nói:
"Nửa đêm cô nam quả nữ, uống trà có ý gì?"
?
Dạ Kinh Đường thấy vậy, đầu óc tỉnh táo thêm một chút, đặt chén trà xuống dò xét bạch y tiên tử trước mặt:
"Cũng thế thôi. Lục tiên tử cảm thấy làm cái gì thì thú vị? Ta sẽ phối hợp."
Tuyền Cơ Chân Nhân lắc lắc đôi giày thêu trắng, bắp chân cọ cánh tay Dạ Kinh Đường đang để trên bàn:
"Trước đèn hoa trò chuyện cầm kỳ thi họa, nghĩ chắc rất có tình thú. Ta giỏi về cái này, nếu không ta dạy ngươi luyện chữ đi, ngươi chép lại quyển sổ này một lần cho ta xem."
A? !
Dạ Kinh Đường thấy Tuyền Cơ Chân Nhân muốn phạt hắn chép sách, lộ ra vẻ mặt đau khổ giống như Vân Ly, nhìn công văn mấy ngàn chữ trên giá sách của thư án một chút:
"Cái này. . . ta chỉ là một võ phu, chữ viết có thể đọc là đã tốt lắm rồi..."
Tuyền Cơ Chân Nhân khẽ cắn môi dưới, hơi đưa tay, đầu ngón tay xẹt qua đường cong hoàn mỹ nơi vạt áo:
"Vi sư thưởng phạt phân minh, nếu như viết không tệ... hừ hừ."
! !
Mẹ ơi...
Dạ Kinh Đường chưa bao giờ trải qua loại khảo nghiệm này, ý chí chiến đấu lập tức bị kích hoạt.
"Nói lời giữ lời, không được gạt ta."
"Sư trưởng đâu thể nói không giữ lời, đả kích ý chí chiến đấu của môn sinh."
Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi trên bàn, hơi cúi người, để lại một dấu son môi trên mặt Dạ Kinh Đường:
Ba ~
"Bây giờ tin chưa?"
Lãi cũng cho luôn rồi, Dạ Kinh Đường còn không tin sao?
Dạ Kinh Đường nở một nụ cười, phất tay áo mài mực, lấy giấy trắng tới.
Ban đêm Tuyền Cơ Chân Nhân tới hiển nhiên không phải đưa phúc lợi, thấy Dạ Kinh Đường đồng ý thì lấy một cái chặn giấy bằng đàn mộc ra:
"Học văn tập võ đều là đại sự, không thể xem như trò đùa, nếu ngươi viết không đẹp, vi sư sẽ không tha cho ngươi."
Dạ Kinh Đường biết không đơn giản như vậy, nắm bút lông dò hỏi:
"Phải viết ea sao mới được tính đẹp?"
"Ta nói đẹp mới tính là đẹp."
?
Dạ Kinh Đường nghe nói như vậy xem như hiểu ý, Thủy Thủy muốn đánh hắn.
Được hôn rồi, Dạ Kinh Đường cũng không ý kiến, lập tức nghiêm túc sao chép công văn.
Thư án bằng gỗ trinh nam có màu vàng kim nhạt, trước trang giấy là bút và nghiên mực, giai nhân áo trắng mỹ mạo như tiên ngồi trên bàn, đường mông hoàn mỹ ẩn hiện bên tay phải Dạ Kinh Đường, tạm thời không tính viết đẹp hay không đẹp, cảnh tượng này đúng là khiến cho người ngoài thèm khát.
Dạ Kinh Đường vì hoàn thành nhiệm vụ cũng không có nhìn loạn núi cao eo thon bên cạnh, nghiêm túc sao chép...
Vừa mới sao chép bốn năm chữ, một cây thước đè lấy cổ tay hắn.
Dạ Kinh Đường dừng bút, cẩn thận nhìn một chút, chữ viết nắn nót, ngước mắt nói:
"Có vấn đề?"
"Đưa tay ra trước."
"Ây..."
Dạ Kinh Đường bất đắc dĩ gật đầu, duỗi tay ra.
Ba ~
Tuyền Cơ Chân Nhân ra vẻ sư trưởng đoan trang văn tĩnh, vỗ nhẹ vào trong lòng bàn tay, sau đó dùng thước chỉ chữ viết:
"Đường nét lơ lỏng, không hình không vận, nét chữ này của ngươi giống như bến tàu Dương Quan, nhìn có vũ có lực, tướng mạo đoan chính, thật ra bên trong không có một chút môn đạo nào, có thể nói là không chuyên tâm."
Dạ Kinh Đường xuất thân võ phu tiêu cục, chữ viết có thể khiến người ta xem hiểu đã là người tài cao ở Lương Châu, đâu có nghiên cứu mấy cái này, hắn dò hỏi:
"Làm sao mới được tính là có hình có dạng?"
Tuyền Cơ Chân Nhân xoay trang giấy lại, nâng bút tùy ý viết bốn chữ 'Xuân khuê khó nhịn', đầu bút lông nhẹ nhàng di chuyển, đặt bút ngừng bút ưu nhã thong dong, chưa nói viết chữ, chỉ nhìn động tác và thần thái cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Đợi đến khi viết xong bốn chữ, Dạ Kinh Đường quan sát tỉ mỉ, mặc dù năng lực bình phẩm không cao nhưng vẫn có thể nhìn ra được nhất bút nhất hoạ tự nhiên mà thành, nhìn toàn thể thậm chí cảm nhận được tao khí, gặp chữ như gặp người.
Dạ Kinh Đường quan sát một lát, trong lòng cảm thấy giống như hiện tại Dương Quan nhìn hắn, trong lòng cảm thấy khác nhau một trời một vực.
Hắn dò hỏi:
"Đây là công phu nước chảy đá mòn, chưa mất mấy năm thì sợ là ta khó mà luyện ra được."
"Mấy năm?"
Tuyền Cơ Chân Nhân hơi buồn cười:
"Cho ngươi mười năm, ngươi có thể luyện ra được bảy phần bản lĩnh này thì coi như ngươi ngộ tính tốt."
Dạ Kinh Đường không tin lắm, dù sao viết chữ giống như luyện võ, đều là công phu thật, muốn tự thành một phái thì khó nhưng muốn trông mèo vẽ hổ làm giống như vậy thì chỉ cần chịu được cực khổ là ổn.
Hắn suy nghĩ một chút, nói:
"Cô viết lần nữa cho ta xem một chút."
Tuyền Cơ Chân Nhân cũng coi như một lão sư tốt, lại nhất bút viết bốn chữ ‘Bút tẩu long xà’, lần này đầu bút lông hoàn toàn thay đổi, chữ như ngân câu thiết họa, nét chữ cứng cáp, nhất bút nhất hoạ đều giống như mang theo kiếm khí lăng lệ, hai chữ long xà như muốn nhảy ra từ trong giấy.
Tuyền Cơ Chân Nhân viết xong, hài lòng gật đầu, đưa bút cho Dạ Kinh Đường:
"Biết ngươi học công phu nhanh, nếu ngươi nhìn một lần mà có thể trông mèo vẽ hổ, vẽ được giống bảy phần, ta sẽ cho ngươi xem cái quần hôm qua vi sư mới mua."
? !