Chương 1004. Ta Có Thể Làm Gì
Phạm Thanh Hòa ngồi trước giường, mở hộp son môi ra, mượn ánh đèn cẩn thận kiểm tra, chờ xác định không có vấn đề thì mới mở hộp trang sức tinh xảo ra.
Bên trong hộp trang sức ba tầng đầy đủ loại đồ trang sức, tầng dưới cùng còn có một lớp tơ lụa màu đỏ mềm, trên đó còn để hai cái củ cải bằng ngọc, một cái khắc thơ, một cái khắc xuất nhập bình an...
Phạm Thanh Hòa chớp chớp con mắt, hơi dò xét, sau đó dò hỏi:
"Đây là đồ trang sức kiểu gì? Đeo ở chỗ nào?"
Bùi Tương Quân gương mặt nóng lên nhưng vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh:
"Vật trang trí nhỏ Ngưng Nhi tặng, cũng không có tác dụng gì."
"Nha..."
Phạm Thanh Hòa nhìn cũng giống là vật trang trí, không có truy đến cùng, cầm lấy một cây trâm hoa điểu được đặt ở bên trong một ngăn đựng riêng lên nói:
"Cây trâm này thật xinh đẹp, chỉ là hình như rất ít đeo..."
"Hẳn là tín vật đính ước cô nương nào đó tặng cho Kinh Đường, ta cũng không biết là ai, hắn không có chỗ cất cho nên để ở chỗ của ta."
"Nha..."
Một bên khác, phòng chính.
Bởi vì căn nhà rất lớn, tây sương và thư phòng hơi lệch hướng với phòng chính, ở giữa còn có chút khoảng cách.
Dạ Kinh Đường ngồi trên bàn đọc sách, cầm công văn Hắc Nha đưa tới, cũng nghe lén Tam Nương lừa gạt Phạm cô nương, nhưng hai người sợ quấy rầy hắn, tiếng nói chuyện rất nhỏ, nghe lúc có lúc không.
Trên thư án được đặt một chân đèn, ánh vàng ấm chiếu sáng một con rùa đen nhỏ làm bằng Bích Ngọc trên giá bút.
Chim Chim ở bên ngoài chơi mệt, dùng móng vuốt đạp con lừa gỗ nhỏ lúc ẩn lúc hiện, nghiêng đầu quan sát Dạ Kinh Đường, khi thì nâng cánh lên khua một chút, nhìn ý là đang hỏi thăm Dạ Kinh Đường tại sao không giống như trứng chần nước sôi, vung hai nét múa bút thành văn, viết xong sớm thì có thể đi ra ngoài ăn tiệc.
Dạ Kinh Đường tìm đọc công văn, trừ chuyện hai ngày nữa phải tiếp đãi sứ thần thì còn có chuyện cho Hắc Nha vơ vét các loại bí tịch giang hồ, với cả ghi chép về Tiêu Sơn Bảo và triều đình Đại Yên.
Tất cả đều là chuyện Tiết đại giáo chủ ủy thác, ghi chép nhiều nhưng Dạ Kinh Đường xem hồi lâu cũng không nhìn ra có đặc thù gì.
Sau khi bận bịu không biết bao lâu, bên Tây Sương phòng còn chưa nói chuyện xong, ngoài thư phòng lại vang lên tiếng động nhỏ.
Dạ Kinh Đường ánh mắt khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía cửa thư phòng, thấy Tuyền Cơ Chân Nhân bạch y như tuyết đứng đó từ lúc nào, nàng dựa vào cửa, hai tay ôm Đoàn Tụ Kiếm trong ngực, trên mặt hơi ửng hồng, trong mắt còn có chút không vui.
"Chít chít."
Chim Chim xoay người, nâng cánh lên chào hỏi.
Tuyền Cơ Chân Nhân chậm rãi đi vào thư phòng, dùng chân khép cửa phòng, đi tới trước bàn nhấc Chim Chim đang ra vẻ dễ thương lên đặt ngoài cửa sổ, sau đó đóng cửa sổ lại.
Cùm cụp ~
"Chít chít? !"
Dạ Kinh Đường hai tay cầm công văn, nhìn giai nhân tuyệt sắc đóng cửa sổ lại, đuổi chim đi, vô thức ngồi thẳng mấy phần:
"Lục tiên tử, cô định..."
Tuyền Cơ Chân Nhân ánh mắt bất thiện giống như tuyệt sắc yêu nữ đang tìm hiệp khách hưng sư vấn tội, chậm rãi đi tới trước ghế bành đặt mông ngồi lên bàn sách, chậm rãi phóng Đoàn Tụ Kiếm ra.
Xoạt ~
"Ài ài..."
Dạ Kinh Đường vội vàng đè tay Lục tiên tử lại, đẩy kiếm về:
"Có chuyện gì từ từ nói, ta đắc tội Lục tiên tử nữa hay sao? Lúc nào?"
Lúc nào?
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy Dạ Kinh Đường còn dám hỏi, ánh mắt càng nguy hiểm hơn.
Đêm qua nàng muốn tâm sự với Dạ Kinh Đường, kết quả Dạ Kinh Đường đi qua khuê phòng mà không vào, nàng tưởng rằng hắn dục cầm cố túng nên ở trong phòng chờ, so đấu kiên nhẫn, kết quả hai mắt nhắm lại đến lúc mở ra thì trời đã sáng.
Buổi sáng Dạ Kinh Đường ở trên triều, Tuyền Cơ Chân Nhân cũng không nói gì, ở trong lương đình, trong vườn hoa uống rượu chờ Dạ Kinh Đường làm xong việc.
Kết quả hai mắt nhắm lại đến lúc mở ra thì trời đã chập tối!
Tuyền Cơ Chân Nhân làm việc từ trước đến nay tùy tâm mà làm, tại sao mình không vui thì không quan trọng, bây giờ chỉ muốn giải quyết người khiến cho nàng không vui.
Cùm cụp ~
Tuyền Cơ Chân Nhân để bội kiếm trắng như tuyết lên trên thư án, hai tay chống xuống mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Dạ Kinh Đường:
"Hôm qua tại sao ngươi không vào phòng?"
Hôm qua đến nay, Dạ Kinh Đường nhiều việc, đầu óc chưa có nghỉ ngơi một giây nào, thấy Lục tiên tử không vui thì biết là mình không cẩn thận lạnh nhạt nàng.
Hắn đứng dậy, ra hiệu cho nàng ngồi xuống:
"Hai ngày nay hơi bận, chỉ lo chính sự, là ta sơ sẩy, ngồi đi, ta pha cho cô ly trà."
Tuyền Cơ Chân Nhân cũng không nghe lời ngồi xuống mà chống lên mặt bàn, ngồi ở mép bàn đọc sách gác chân phải lên chân trái, khẽ hừ nói:
"Cái ghế của ngươi ta cũng không dám ngồi, ai biết hôm qua ngươi làm gì với cô nương khác trên ghế."
Dạ Kinh Đường rót chén trà quay về, nghe nói như vậy, ánh mắt có chút cổ quái.
Dù sao hôm qua hắn để Tam Nương lên bàn cũng đúng chỗ mà Tuyền Cơ Chân Nhân đang ngồi.
Những chuyện này Dạ Kinh Đường không tiện nói ra, lại ngồi xuống ghế đưa chén trà cho Tuyền Cơ Chân Nhân:
"Ta có thể làm gì... tới uống trà."