Chương 1027. Chờ
Hoa lão thái sư tuy rằng đã cáo lão hồi hương nhưng tư lịch triều đình vẫn bày ra ở đó, Lý Tự cho dù là xuất phát từ thưởng thức tài học hay là xuất phát từ thưởng thức bối cảnh, đều rất khách khí đối với Hoa Thanh Chỉ, thấy thế khôi phục khí tính trưởng lão đức cao vọng trọng, đi tới trước mặt hỏi:
"Thanh Chỉ, vừa đi đi bái phỏng Vương lão thái y sao? Kết quả là gì?”
Hoa Thanh Chỉ hơi xuất thần, đợi đến khi giọng nói vang lên, mới phát hiện có người tới, nàng ngồi xe lăn đến gần, mở miệng nói: "Vừa rồi gặp Vương lão thái y, nói cũng không phải là bệnh nan y, chỉ là điều trị rườm rà, có thể mất rất nhiều thời gian.”
Lý Tự vuốt râu cười khẽ: "Vậy là tốt rồi, lão thái sư trước khi đi đã dặn dò nhiều lần, nếu không có tin tức gì tốt, để ta an ủi ngươi, để ngươi không buồn phiền. Ta cũng đã chuẩn bị rất nhiều lý do, may mắn vô dụng..."
Nếu trước đây Hoa Thanh Chỉ nghe được tin vui thì quả thực nàng đã vui mừng từ lâu rồi, nhưng sau khi được dạy một bài học, tất cả những gì nàng cảm thấy bây giờ chỉ còn lại sự ngượng ngùng sau khi cuồng vọng tự đại và tò mò về vị công tử tuấn tú kia, nàng mỉm cười, lại hỏi:
"Lý tiên sinh, ngài học sâu hiểu rộng, có nghe nói qua một bài thơ Tây Bắc không?”
Văn thơ của Lý Tự không hay bằng các bài viết của các Đại Nho đi theo, nhưng có chuyên môn về học thuật, là thần tử phụ trách ngoại giao, giống như Trần Hạ Chi, biết rõ tình huống của các bộ lạc Tây Hải như lòng bàn tay, thấy vậy nói: "Tây Bắc giống như Đại Ngụy Lương Sa nhị châu, nơi khổ hàn, văn nhân nổi danh rất ít, ngươi nói ta thử nghe một chút.”
Hoa Thanh Chỉ lại đây là để thỉnh giáo, lập tức nhắc lại những gì vừa mới thấy: "Phong hỏa chiếu Tây Kinh..."
Lý Tự vuốt râu lắng nghe, vừa nghe được hai câu, sắc mặt hơi thay đổi, cau mày nhấm nháp hồi lâu, trầm ngâm nói: “Người viết bài thơ này nhất định là một người trung nghĩa liệt sĩ, sau một trận chiến toàn quân Tây Bắc Vương Đình bị diệt, vị tiền bối này hẳn là sẽ không đầu hàng với Đại Lương, có thể đã táng thân sa trường, ta quả thật chưa từng nghe qua thanh danh.”
Hoa Thanh Chỉ nghe được lời này, không khỏi lộ ra vẻ đáng tiếc: "Hôm nay trên đường ngẫu nhiên nghe được bài thơ này, lại không thể hỏi được xuất xứ. Ngày xưa ta tự nhận đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, đến Vân An mới phát hiện, đóng cửa làm xe cuối cùng là ếch ngồi đáy giếng, không ra ngoài đi vĩnh viễn không biết bên ngoài còn có nhiều học vấn chưa từng tiếp xúc như vậy.”
Lý Tự chắp tay cười khẽ: “Biển tri thức vô biên, người càng có kiến thức càng khiêm tốn, bởi vì họ có thể thấy thế giới rộng lớn đến mức nào mà mình chưa chạm tới và hiểu rằng kho tàng tri thức phong phú trong bụng họ đối với đại đạo trong thiên địa thì chỉ là chút da lông mà thôi. Tuổi của ngươi còn nhỏ, có thể hiểu được điểm này, chuyến đi này cũng đã không tệ."
Hoa Thanh Chỉ khẽ gắt đầu: "Thanh Chỉ nhớ lời kỹ tiên sinh dạy dỗ.”
Lý Tự lập ý sâu xa, kỳ thật là do Bắc Lương quốc sư dạy, cho dù hắn là chức quan hay là văn võ nghệ, đều không đạt tới cấp độ này.
Nhưng mà ở trước mặt học sinh, hắn vẫn làm ra thái độ trưởng giả gật đầu, sau đó nói: "Ta mới đề nghị, để cho Đại Ngụy ở tổ chức văn hội Long Ngâm Lâu, bày ra "Long Ngâm Thập Cục" luận bàn kỳ nghệ, đến lúc đó không có gì ngoài ý muốn người tới sẽ là muội muội của Nữ Đế. Hai ngày này ngươi chuẩn bị cho tốt, cũng không nên khinh thị, nếu như nói Tả Hiền Vương là vương gia có thể đánh nhất trong thiên hạ, vậy Tĩnh Vương của Đại Ngụy chính là vương gia có văn thái nhất thiên hạ, ngươi thua không tổn hại thanh danh, nếu thắng, đủ để danh truyền thiên thu.”
Hoa Thanh Chỉ không phải kiêu ngạo, nhưng với xuất thân của nàng ở đây, sự tự tin là điều khó tránh khỏi, nàng cười nói:
"Lý tiên sinh chờ tin lành là được."
Bỗng nhiên được phong Quốc công an bài nhiệm vụ tiếp đãi, hai ngày nay Dạ Kinh Đường rất bận rộn, buổi trưa sau khi đi mua nội y tình thú với Tuyền Cơ chân nhân xong, vừa mới đưa thuốc về nhà thì đã bắt đầu tắm rửa thay quần áo thay triều phục, sau đó đi Lễ bộ hội hợp, trong lúc đó không nói đến cô nương, ngay cả thời gian xoa Chim Chim cũng không có.
Khi mặt trời lặn về phía tây, một đoàn xe từ thành Vân An đi ra, dẫn đầu là mười tám kỵ binh mặc áo gấm màu xanh đậm cầm đao, người đi đầu cầm đại kỳ có chữ "Dạ".
Phía sau cũng có mười tám gã kỵ binh áp trận, bảo vệ một cỗ xe ngựa rộng lớn ở giữa.
Xe ngựa được triều đình ban tặng, theo tước hiệu của hắn thì phải dùng bốn con ngựa, nhưng ở kinh thành lại phải hạ một cấp nên là ba con tuấn mã màu lông đen tuyền, toa xe cũng không hoa mỹ, nhưng cực kỳ uy nghiêm, thoạt nhìn còn mang theo khí thế người lạ chớ tới gần.
Mà phía sau xe ngựa chính là thị lang Trần Hạ Chi, trưởng tử của Trấn Quốc công Vương Xích Hổ, còn có các bộ tiểu lại thậm chí là đại nho danh sĩ đi cùng dự tiệc.