Chương 1028. Sao Thế Nhỉ
Bởi vì tước vị của Dạ Kinh Đường cao một chút, ở kinh thành chỉ cần không gặp con cháu tông thất thì hắn phải là người dẫn đầu, lúc này đang ngồi ngay ngắn trong xe ngựa đi đầu, mặc áo bào màu đen, thắt lưng treo ngọc đầu đội kim quan, ánh mắt nhìn cánh đồng ngoài cửa sổ.
Phạm Thanh Hòa lo lắng Dạ Kinh Đường chạy tới dự tiệc bị đầu độc gì đó, tuy rằng trong lòng có chút rối rắm, nhưng vẫn đổi trang phục thành thị nữ xinh đẹp, ngồi bên hông xe, nắm đầu Chim Chim trên đầu gối của mình nhào nặn.
Tuy rằng Dạ Kinh Đường mặc áo mãng bào đai lưng ngọc, dáng vẻ cũng rất tuấn tú nhưng Phạm Thanh Hòa lại không thưởng thức, trong đầu vẫn âm thầm cân nhắc:
Rốt cuộc hắn có ý gì, đêm qua lại không chạy tới gõ cửa...
Chẳng lẽ là quá bận rộn quên mất...
Phạm Thanh Hòa cân nhắc hồi lâu, cảm thấy không khí có chút trầm mặc, lập tức chủ động mở miệng nói:
"Kinh đường, sau khi dự tiệc, chúng ta còn trở về không?”
Dạ Kinh Đường thu hồi ánh mắt, lộ ra một nụ cười, đứng dậy đi tới trước cửa sổ xe ngồi xuống, gãi gãi móng vuốt chim: "Sau tiệc rượu cũng đã quá muộn rồi, chúng ta được sắp xếp nghỉ ngơi ở Phù Dung Trì, sáng mai cùng nhau quay trở lại. Nếu ngươi muốn về nhà, ta cũng có thể quay lại sớm.”
Đương nhiên Phạm Thanh Hòa không thể bởi vì thích và ghét của bản thân mà can thiệp vào công việc chính sự của Dạ Kinh Đường, nàng lắc đầu, sau đó lại nói: "Buổi tối chỗ ở sắp xếp như thế nào? Không phải là ta ở với ngươi..."
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt: "Những thứ này đều là người của Lễ bộ sắp xếp, ta cũng không rõ lắm. Nhưng mà Phạm cô nương là thị nữ đi theo ta, xác suất lớn được sắp xếp ngủ cùng một chỗ.”
"A?"
Biểu cảm của Phạm Thanh Hòa cứng đờ.
"Ngươi yên tâm, chúng ta thay phiên nhau canh gác đêm là được rồi, xung quanh chính là người Bắc Lương, ta làm sao có thể yên tâm hợp mắt."
Phạm Thanh Hòa cũng không phải là cô nương ngốc, cũng không tin lời này. Không ở cùng một phòng, Dạ Kinh Đường cũng dám sờ lên giường, mạnh mẽ đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng, buổi tối ở cùng một chỗ, sợ không phải là phải giả vờ làm thật biến thành thị thiếp...
Phạm Thanh Hòa cảm thấy buổi tối có thể sẽ chịu thiệt thòi lớn, nhưng lại không thể bỏ Dạ Kinh Đường một mình như vậy, cũng chỉ có thể mím môi, không nói lời nào.
Mấy ngày trước Dạ Kinh Đường vừa sờ vừa xem vừa hôn, làm Phạm cô nương sợ hãi, trong lòng cũng có chút hổ thẹn, không có làm loạn nữa, âm thầm quan sát tình huống ven đường.
Phù Dung Trì nằm ngay dưới chân núi Ngọc Đàm, là một khu vườn do triều đình xây dựng, có quy mô hoành tráng, có nhiều gian cảnh quan bên trong, sau khi xuân yến, đăng khoa yến sẽ được tổ chức ở chỗ này, cũng dùng làm nơi tiếp đãi hàng ngày.
Khi bầu trời dần tối, những ánh đèn vàng rực rỡ thắp sáng trong Phù Dung Trì, một số chiếc thuyền sơn màu đi lại trên Phù Dung Trì, pháo hoa được bắn để nâng cao bầu không khí.
Bởi vì là bữa tiệc tối, học sinh Bắc Lương từ xa đến đều được mời, mà một số thư sinh sĩ tử có chút tài năng của thư viện Bạch Mã, Quốc Tử Giám cũng được mời đến, có thể thấy được tài tử giai nhân khắp nơi trong vườn hoa.
Dạ Kinh Đường cưỡi xe ngựa tiến vào Phù Dung Trì, rất nhiều nam nữ thanh niên từ cả Nam triều Bắc triều lập tức tụ tập quanh đường, tất cả đều đến để xem Võ Khôi đương đại.
Dạ Kinh Đường xuất thân từ du hiệp, không quen với cảnh tượng chúng tinh phủng nguyệt này, hạ rèm xe xuống, tìm kiếm khoảng trống
Kết quả, hắn không tìm thấy cặp tiểu thư và nha hoàn ngồi xe lăn ở ven đường, thay vào đó hắn tìm thấy một công tử mập mạp, mặc thư sinh cẩm bào, đầu đội khăn vuông khảm ngọc, trên tay còn cầm quạt gấp vẽ mỹ nhân.
Đợi xe ngựa lướt qua, công tử mập cũng không hô to kêu nhỏ mà lắc quạt nhíu mày, hiển nhiên là đang chào hỏi Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường có chút không nói nên lời, nhưng ngoài việc vẫy quạt vào mùa đông, các phương diện khác của Bùi Lạc cũng giống như một văn nhân chân chính, hắn có công vụ trong người không dễ tiếp xúc, chỉ nhấc rèm gật đầu cười, rồi đi tới.
Vù vù…
Đoàng…
Một màn pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, chiếu lên Phù Dung Trì rực rỡ, lúc sáng lúc tối.
Hơn mười vũ cơ hiến vũ khúc ở trong đại sảnh, vô số học sinh đang uống rượu nói chuyện trong đình, xuống xe ngựa, Vương Xích Hổ và Trần Hạ Chi từ phía sau đi tới.
Trần Hạ Chi mặc quan bào màu đỏ thẫm, trang điểm coi như bình thường.
Mà Vương Xích Hổ thì không, mặc triều phục màu đỏ sậm, đầu đội ngọc quan, bộ râu được chải chuốt gọn gàng, phong thái trông cũng chỉ kém hơn Tả Hiền Vương một chút thôi, so với Hắc Nha tổng kỳ lôi thôi lếch thếch thì như hoàn toàn thay đổi người khác.