Chương 1048. Có Phải Yêu Nữ Không
Cuối cùng hắn vẫn nhanh nhẹn lấy vải nhỏ màu đỏ từ trong quần áo ra, hỗ trợ khoác ở bên hông Ngọc Hổ.
Trong lúc đó, mu bàn tay không cẩn thận đụng phải đầu hổ bạch ngọc ôn nhuận như mỡ, Ngọc Hổ ngất xỉu còn mắt thường có thể thấy được run rẩy:
"Ừ..."
“...”
Sắc mặt của Dạ Kinh Đường tối tăm lạnh lẽo, tựa như máy móc mặc quần áo không có tình cảm, nhanh chóng thắt nơ bên hông, ôm Ngọc Hổ bỏ vào thùng tắm, tựa vào bên cạnh, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới lau mồ hôi trên trán:
"Mẹ nó..."
Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy trong phòng ngủ cách đó không xa, truyền đến một tiếng: "Ô..."
Dạ Kinh Đường vỗ trán một cái, cảm thấy đêm nay không có cách nào yên tĩnh, vội vàng chạy ra ngoài đóng cửa lại, trở lại phòng ngủ...
Sau khi trước mắt tối sầm lại, Phạm Thanh Hòa cũng không biết qua bao lâu.
Trong lúc đó có rất nhiều giấc mộng, thiên kỳ bách quái, nhưng không có trường hợp nào đều vây quanh một chủ đề Dạ Kinh Đường thừa dịp người ta nguy hiểm.
Theo ý thức dần dần khôi phục, Phạm Thanh Hòa khẽ nhíu mày, sau đó lập tức tỉnh lại, mở mắt mờ mịt nhìn về phía nóc nhà phía trên.
Ta đã ở đó...
Sao ta lại ngủ thiếp đi thế này ...
Mới vừa rồi…
?
Phạm Thanh Hòa nhớ tới cái gì, đột nhiên xoay người ngồi dậy khỏi giường quý phi, còn chưa kịp kiểm tra thân thể, phát hiện Dạ Kinh Đường xuất hiện ở bên cạnh, đưa tay chuẩn bị sờ nàng...
"Ngươi!"
Phạm Thanh Hòa xấu hổ tức giận muốn chết, cũng cảm thấy bi thương trong lòng, trong lửa giận thiêu đốt, bắt lấy cổ tay đăng đồ tử này, ấn hắn lên giường quý phi, lấy ra ba cây ngân châm, lã chã chực khóc:
"Dạ Kinh Đường! Sao ngươi có thể làm thế với ta? Ngươi... Ngươi..."
Dạ Kinh Đường biết Phạm Thanh Hòa sẽ hiểu lầm, ngay cả phản kháng cũng không có, chỉ ôn nhu giải thích: "Ta không có làm gì, y phục của ngươi còn hoàn hảo, quần áo của ta cũng tốt..."
Phạm Thanh Hòa hô hấp dồn dập, cúi đầu nhìn từng bộ quần áo quả thật rất tốt...
Nhưng không lẽ ngươi không biết đường làm xong rồi mặc quần áo vào hay sao?
Cho dù không đến thật, té xỉu lâu như vậy, ai biết hắn có hôn sờ sờ đủ hay không?
Phạm Thanh Hòa ấn Dạ Kinh Đường, làm bộ muốn đâm:
"Vì sao ngươi lại đánh ta ngất xỉu? Đánh ngất xỉu, ngươi có thể không làm gì cả?”
Dạ Kinh Đường tràn đầy bất đắc dĩ, giải thích:
"Là người trong cung tới đây, tìm ta tán gẫu công việc, không dễ tiếp xúc với ngươi mới tùy tiện đánh ngất xỉu, còn dạy ta thức đao pháp, không tin ngươi xem cửa sổ.”
Phạm Thanh Hòa quay đầu nhìn về phía cửa sổ, mới phát hiện bình phong bị chém ra một khe hở, mà cửa sổ trực tiếp bổ nát, lộ ra một cái lỗ thủng thật lớn.
Phạm Thanh Hòa không hiểu tại sao, hoàn toàn không rõ sau khi nàng ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi
"Người tới là nam hay nữ?"
"Trong cung, nhất định là nữ nhân."
"Là ai?"
Dạ Kinh Đường cũng không tiện nói rõ, liền làm ra vẻ kín đáo như bưng:
"Đây là cơ mật, không thể nói lung tung.”
"Có phải yêu nữ không?"
"Ừ?"
"Bà nương chết tiệt này..."
Phạm Thanh Hòa sắp bị dọa chết, lập tức đứng dậy rời đi, chuẩn bị đi tìm Tuyền Cơ chân nhân tính sổ.
?
Dạ Kinh Đường sợ càng náo loạn càng lớn, vội vàng đứng dậy ngăn lại, cùng nhan sắc ôn hòa nói: "Không phải nàng, có người khác, chính là vị không thể nói kia..."
“...”
Phạm Thanh Hòa cũng không ngốc, thoáng suy tư, lập tức nghĩ ra người này là ai, đáy mắt có chút khiếp sợ, nhưng mà lập tức lại hồ nghi nói:
"Phải không? Sao nàng đã đi rồi ngươi cũng không đánh thức ta dậy?”
Bởi vì nàng vẫn chưa đi, nàng còn đang ngâm mình trong phòng tắm.
Dạ Kinh Đường không thể giải thích rõ ràng, mới giơ tay ra hiệu đi ra ngoài:
"Vừa đi. vừa mới rời đi, vừa rồi vô tình làm vỡ cửa sổ, ngươi nhất định sẽ không thể ngủ ở nơi này, nếu không ngươi mang theo Hắc Nha bộ khoái, tìm người của Lễ bộ ở phụ cận dọn dẹp ra thêm gai gian phòng nữa? Vừa rồi ta mới giải được một nửa độc, hiện tại không tiện ra ngoài..."
Phạm Thanh Hòa cảm giác Dạ Kinh Đường đang hàm hồ từ chối, nhưng Dạ Kinh Đường thực sự lợi dụng lúc nàng đang ngủ, hôn cô một hai cái thì nàng có thể làm được gì chứ.
Bây giờ chỉ có thể bán tín bán nghi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, siết chặt vạt áo, bước nhanh xuống lầu.
Dạ Kinh Đường thở phào nhẹ nhõm, ngẫm lại lại lấy hộp son Hoa Thanh Chỉ đưa tới, sau khi mở ra có thể thấy được bên trong là một viên thuốc nhỏ màu lam, bên cạnh còn có tờ giấy nhỏ, viết quốc gia có nam có bắc, dân chúng không phân biệt Nam Bắc, hy vọng sau này lời nói và việc làm của công tử sẽ nhất quán.
Lời này hiển nhiên là chỉ những lời hắn nói ở Vọng Giang Các.
Dạ Kinh Đường thở dài trong lòng, cảm thấy cô nương này thật sự lương thiện, bởi vì Dục Hỏa Đồ có thể giải độc nên không uống thuốc, cất hộp phấn hồng đi, quay người trở lại phòng tắm.
Cũng không biết có phải vừa rồi hắn giải thích với Phạm Thanh Hòa hơi lớn tiếng hay không, nên đã đánh thức Ngọc Hổ.
Dạ Kinh Đường đẩy cửa phòng ra, có thể thấy được trong thùng tắm vẫn bốc hơi nóng như trước, giai nhân bên trong thậm chí váy trên giường nhỏ lại không thấy đâu.
Dạ Kinh Đường thầm nghĩ không ổn, sợ Ngọc Hổ tức giận chạy tới đánh Hoa Thanh Chỉ, còn muốn đi ra ngoài đuổi theo, nhưng đi tới trước cửa sổ, lại thấy trên bệ cửa sổ, dùng nước viết ra mấy chữ - quân tử động khẩu không động thủ, ta không nhỏ mọn như vậy.
Chữ viết rất rõ ràng, hiển nhiên là đợi hắn đi vào rồi mới rời đi.
Dạ Kinh Đường đi đến bên cửa sổ, Nhìn ngắm Phù Dung Trì trong màn đêm, nhưng không thấy một bóng người nào, chỉ nhìn thấy một Chim Chim vô dụng đang ngồi xổm ở góc mái hiên, vẫy cánh về phía Vân An thành:
"Chít chít..."
Thấy vậy Dạ Kinh Đường thở phào nhẹ nhõm, chống tay lên hông và nhìn xung quanh, cảm thấy hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra ...