Chương 1051. Chính là rượu này
Tuyền Cơ chân nhân hơi chần chờ, còn chưa mở miệng nói cái gì, chợt nghe Thái hậu nương nương tiếp tục nói:
"Thuận tiện cũng muốn nói với Thánh thượng một tiếng, cũng để cho Dạ Kinh Đường đi Giang Châu một chút. Hiện giờ hắn chức cao chức trọng, không thể chỉ ở kinh thành, cũng nên qua lại quen biết với Tần gia một phen, đối với Thánh thượng mà nói cũng có lợi.”
Tuyền Cơ chân nhân chớp chớp đôi mắt đẹp, gật đầu nói:
"Cũng được, có thời gian ta sẽ thử nói với thánh thượng một câu, xem Thánh thượng có đáp ứng được không.”
"Ngươi cứ nói với Thánh thượng là bổn cung trà không nghĩ cơm không muốn, nhớ nhà sốt ruột..."
"Biết rồi..."
…
Một đêm im lặng không có gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, học sinh Nam triều uống rượu nói vui một đêm trong Phù Dung Trì, lần lượt trở về kinh thành, mà tài tuấn Bắc Lương từ xa đến thì theo sư trưởng đến thư viện, Quốc Tử Giám,Thái y viện những nơi khác chính thức bắt đầu trao đổi và học tập.
Trong một tòa đình viện phụ cận hồ tâm đảo, Dạ Kinh Đường mặc một cbộ mãng bào màu đen, chắp tay đứng ở hành lang, nhìn đội ngũ sứ thần ngồi xe rời đi, vẫn tìm kiếm tung tích cao thủ khả nghi trong đám người.
Mà trong phòng ở phía sau, Phạm Thanh Hòa hơi mệt mỏi, không yên lòng thu thập đồ đạc, bên cạnh chính là Chim Chim đang gà mắt buồn ngủ, một người một chim nhìn từ xa tựa như hai con sâu buồn ngủ.
Đêm qua Phạm Thanh Hòa bị đánh ngất xỉu, tuy rằng Dạ Kinh Đường nghiêm túc giải thích cái gì cũng không làm, nhưng nàng làm nữ nhi gia làm sao có thể ngây ngốc đến nỗi không có chút nghi ngờ nào.
Chờ sau khi trở lại phòng, Phạm Thanh Hòa còn kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới, xem có dấu vết sờ sờ thân thân hay không, thậm chí dùng mỹ thực tra hỏi Chim Chim.
Sau khi nhận được câu trả lời là không có chuyện gì, Phạm Thanh Hòa vẫn lo lắng như trước, lại sợ Dạ Kinh Đường lại chạy vào, ôm chăn chăn cả đêm không dám chợp mắt, kết quả thật đúng là cái gì cũng không phát sinh!
Một hồi sờ lên giường cưỡng hôn, một hồi nửa ngày không để ý tới người khác, thái độ không giải thích được này, quả thực làm cho Phạm Thanh Hòa không không hiểu được tâm tư của hắn.
Phạm Thanh Hòa cân nhắc nửa ngày, cảm thấy đây hẳn là thủ đoạn của Dạ Kinh Đường quyến rũ dì, lập tức đè nén những suy nghĩ hỗn loạn của mình, không còn suy nghĩ về những thứ lộn xộn này nữa, sau khi thu dọn đồ đạc, nàng đi đến hành lang nói: "Diệp Cảnh Đường, bây giờ chúng ta trở về sao?"
Dạ Kinh Đường quay người lại, bắt được Chim Chim đang ngủ gật:
"Chúng ta là chủ nhà, chờ Trần thị lang tiễn khách xong chúng ta lại đi.”
Phạm Thanh Hòa gật đầu, ngẫm lại hỏi: "Độc trên người ngươi không có việc gì chứ?”
"Tối hôm qua nhờ có y thuật siêu phàm của Phạm cô nương cộng thêm Dục Hỏa Đồ, nên cũng đã không có việc gì."
"Vậy thì tốt rồi..."
Khách sáo giao tiếp trong công vụ rất phiền toái, Dạ Kinh Đường ở trong hành lang chờ khoảng hai khắc đồng hồ, đám người Lý Tự mới đi xong, mà đám người Trần Hạ Chi cũng quay trở về từ cửa Phù Dung Viên.
Dạ Kinh Đường thấy vậy tiến lên, Trần Hạ Chi còn chưa đi vào, dã tươi cười chắp tay thi lễ từ xa:
"Dạ Quốc công kinh thế chi tài, quả thực làm cho chúng ta xấu hổ, hôm qua may mắn Dạ Quốc công lên tiếng giải trận, bằng không hạ quan đã mất hết thể diện trước mặt người Bắc Lương..."
Chu lão phu tử đến bây giờ còn đang đắm chìm trong tâm triều dâng trào tối hôm qua, khiến cho sứ thần Bắc Lương câm mồm, cũng là vuốt ve tán thưởng:
"Xét về trình độ uyên bác và tài năng, theo lẽo phu xem ra, không ai có thể so sánh được với Dạ Quốc công ..."
Vương Xích Hổ thì mộc mạc hơn rất nhiều, đi theo nói:
"Ta cũng giống như vậy, bội phục sát đất.”
"Mấy vị nói quá lời, ta cũng chỉ là trùng hợp đọc chút tạp thư..."
"Được, đọc sách nhiều không nhiều không quan trọng, có thể thể hiện tài học tập trong những tình huống mấu chốt. Ngươi nhìn Phó lão nhi kia xem, học phú ngũ xa danh dự hai triều, kết quả ngày hôm qua nửa ngày nghẹn không ra một câu, có khác gì dốt đặc cán mai đâu..."
Dạ Kinh Đường khách sáo khiêm tốn vài câu, lập tức đi về phía đội ngũ trở về.
Trần Hạ Chi cùng hắn vừa đi vừa trò chuyện, trước khi lên xe còn bảo đoàn tùy tùng đi tới, ôm một cái rương gỗ, sau khi mở ra bên trong đặt một bình rượu phủ vải vàng.
Dạ Kinh Đường thấy thế có chút nghi hoặc: "Đây là?”
Trần Hạc Chi nói: "Lý Tự tuy nói mất mặt, nhưng quá trình vẫn phải đi, đây là lễ gặp mặt do Bắc Lương tặng, rượu tiến cống do Yên Kinh sản xuất, còn gọi là "Dạ Bạch Đầu", "Biết vậy chẳng muốn nếm chén rượu, hận không uống được hai chén Dạ Bạch Đầu nói:
"chính là rượu này. ”