Chương 1050. Đi Giang Châu
Ánh mắt của Thái hậu nương nương hoie sửng sốt, sửng sốt một lát, nàng ném mảnh vải nhỏ sang một bên như tránh rắn bò cạp, hơi co người lại, ánh mắt xấu hổ không nói nên lời:
"Dạ Kinh Đường làm sao có thể đưa loại vật này cho bổn cung? Bổn cung và hắn lại... Không có gì quan trọng! Hắn muốn bị chém vào đầu sao? Có phải ngươi cố ý trêu chọc bổn cung không?”
Tuyền Cơ chân nhân thấy Thái hậu nương nương kinh hãi không nhẹ, lộ ra ý cười:
"Ta lấy bạc của Dạ Kinh Đường mua, bốn bỏ lên năm không phải cũng là hắn tặng hay sao? Yên tâm mặc đi, hắn lại không biết.”
Thái hậu nương nương kinh hãi một hồi, lén thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn đẩy quần áo qua:
"Ai muốn mặc những thứ này? Sao ngươi không mặc nó?"
Tuyền Cơ chân nhân nghe vậy buông hồ lô xuống, chậm rãi kéo váy lên, chẳng mấy chốc để lộ đôi chân thon dài trắng nõn dưới ánh đèn, cùng với chiếc nơ trắng ở eo:
"Đây"
“???”
Thái hậu nương nương có chút chịu không nổi, nghiêng đầu đi, cũng không biết nói như thế nào với người bạn thân xuồng xõa này nữa.
Hồng Ngọc thì sáng hai mắt lên, khen: "Ăn mặc như vậy thật đẹp, kỳ thật Thái hậu nương nương cũng có thể thử xem, dù sao cũng không có nam nhân nào nhìn thấy.”
Đổi lại trước kia, Thái hậu nương nương lén thử xem không có gì, nhưng hiện giờ nàng cũng không xác định, Dạ Kinh Đường to gan lớn mật có thể xốc váy lên xem hay không, vì thế vẫn rất bảo thủ nói:
"Thời tiết lạnh như vậy, mặc thành như vậy không ngại chân đông lạnh? Lại nói tại sao ngươi lại dùng tiền của Dạ Kinh Đường để mua những thứ này?”
Tuyền Cơ chân nhân buông váy xuống, tùy ý nói: "Hắn cũng không phải đồ đệ của ta, ta dạy hắn công phu, tự nhiên phải nhận thù lao.”
Thái hậu nương nương tuy rằng rất bảo vệ Dạ Kinh Đường, nhưng bởi vì Dạ Kinh Đường đã thuộc về vương công không cần lo lắng về tiền tài, nàng cũng không thể để mặc Thủy Thủy không cho, lập tức cũng không nói gì, ngược lại hỏi:
"Thủy nhi, ngươi trước kia ở kinh thành một tháng, vào đông lập tức đi. Lần này khi nào chuẩn bị trở về Ngọc Hư Sơn?”
Tuyền Cơ chân nhân dựa vào trên ghế nhỏ, nghe vậy, đôi mắt đẹp như hoa đào khẽ động, không trả lời ngay mà cầm bầu rượu lên nhấp một ngụm.
Từ sau khi Ngọc Hổ đăng cơ, mấy năm nay thời gian nàng trở về Ngọc Hư Sơn kỳ thật rất ít, quanh năm đều du lịch bốn phương, chỉ trở về khi thân thể Ngọc Hổ suy yếu, trước khi vào đông sẽ rời đi.
Mười năm trôi qua, đã quen với cuộc sống sắp xảy ra nhưng không mục đích này, lại nói tiếp đây là lần đầu tiên nàng không phải lo lắng chuyện đối ngoại lâu như vậy.
Hiện giờ Ngọc Hổ đã lấy được Dục Hỏa, Kim Lân, Ngọc Cốt, Long Tượng tứ ảnh đồ, tuy rằng còn lại hai tấm chưa tìm được, nhưng những chuyện này hiển nhiên không cần nàng đi bận rộn, những ngày sau này theo lý thuyết nên chấm dứt cuộc sống lưu lạc thiên nhai như vậy, trở về Ngọc Hư Sơn tu đạo.
Nhưng những ngày một mình đi khắp bốn biển khô khan vô vị, trở lại ngày thanh tu trên núi, làm sao không phải như vậy?
Tuyền Cơ chân nhân cảm thấy mình đã thay đổi, lúc mới từ trên núi xuống, mặc dù bất cần đời rất không đứng đắn, nhưng tâm hồn lại trong sáng như gương, tuy ở phàm trần nhưng vẫn luôn nhìn mọi việc dùng ánh mắt của người ngoài đối đãi hết thảy.
Nhưng bây giờ nàng muốn coi mình như một người ngoài cuộc, lại tránh xa thế giới trần tục chóng mặt dưới chân núi, nhưng nàng lại phát hiện có một sợi dây màu đỏ quấn quanh cổ tay, còn một cái đầu khác bị trói vào thế giới thế tục.
Nàng muốn trở lại trên núi chỉ có thể chặt đứt, nhưng từ đáy lòng không nâng nổi đao, thậm chí sợ có cái gì gió thổi cỏ lay, thổi bay mất sợi dây đỏ không dễ dàng có được này của nàng.
Hồng Trần Kiếp cũng không qua được, làm sao trở về Ngọc Hư Sơn cùng sư huynh tu thiên địa đại đạo như nhau?
Tuy nhiên ngay từ khi còn nhỏ, Tuyền Cơ chân nhân từ nhỏ cũng không phải là người chuyên tâm cầu đạo, khi thấy trong lòng mình có chút do dự, không cần suy nghĩ cứ thuận lòng mà làm, mở miệng nói:
"Tu nhiều năm như vậy, cũng không biến thành Chân Thần Tiên, về sau không tu nữa.”
"Ừ?"
Thái hậu nương nương nghe thấy lời này, hơi sửng sốt một chút, nghiêng người dựa vào tiểu án:
"Ngươi chuẩn bị hoàn tục?”
Tuyền Cơ chân nhân chống nghiêng mặt:
"Ừ hừ. Thừa dịp hiện tại còn xinh đẹp động lòng người, mau tìm lang quân như ý, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thái hậu nương nương cảm thấy ý nghĩ này ngược lại không tệ, nhưng trên đời này, có người có thể xứng với Thủy Thủy của nàng?
Thái hậu nương nương chớp chớp mắt, bóng gió nói bóng hỏi thăm:
"Thủy nhi, có phải là ngươi đã có người trong lòng rồi hay không?”
Tuyền Cơ chân nhân không muốn tán gẫu những thứ này, thuận miệng nói:
"Ta luôn làm theo ý mình, có lẽ qua mấy ngày không tìm được thứ gì vừa mắt, lại quay lại tu đạo."
Thái hậu nương nương khá lo lắng về cuộc hôn nhân của bạn thân nên nói thêm:
"Gần đây ngươi ăn mặc càng ngày càng khiêu khích, bản cung cân nhắc cảm thấy cõ lẽ ngươi động xuân tâm. Ừm...Lần này ngươi ở dưới chân núi lâu, nếu không ngươi cùng bổn cung trở về Giang Châu một chuyến? Bổn cung nhiều năm không trở về, về nhà thăm người thân, ngươi vừa vặn cũng đi dạo khắp nơi, xem có nam tử nào lọt vào mắt hay không…”
"Đi Giang Châu..."