Chương 1100: Hắn Là Kẻ Điên Sao?
Chương 1100: Hắn Là Kẻ Điên Sao?Chương 1100: Hắn Là Kẻ Điên Sao?
Đêm đã khuya, gió tuyết rả rích phủ cho căn nhà một lớp áo trắng.
Hôm nay có rất nhiều người tới nhà, Đông Phương Ly Nhân, Thái hậu nương nương đều tới, ngay cả Hoa Thanh Chỉ cũng ngồi lên xe lăn chạy tới cổng nhìn xem, nhưng Vương thái y nói Dạ Kinh Đường phải tĩnh dưỡng, các nàng cũng không dám quấy rầy, chờ đến đêm khuya không thấy hắn tỉnh lại, mới hậm hực trở về.
Lúc này bên trong hoa mai vẫn còn sáng đèn.
Phòng ngủ nhà chính được chia làm hai bằng rèm châu, bên trong là một chiếc giường lớn có màn che, bên ngoài là một chiếc giường nhỏ mềm mại.
Đế đèn đặt ở cửa sổ, Tuyền Cơ chân nhân dựa trên giường nhỏ, trút bỏ một lớp váy trắng, lộ ra đầu vai trắng nõn và cánh tay trái, đầu vai quấn băng vải, trong tay còn cầm hồ lô rượu nhỏ khẽ nhấp.
Trước giường đặt lò sưởi, bên cạnh còn có hòm thuốc.
Lúc đầu Phạm Thanh Hòa ngồi ở bên cạnh, làm ấm tay đồng thời cùng Tuyên Cơ chân nhân chờ Dạ Kinh Đường tỉnh lại. Phát hiện Dạ Kinh Đường có động tĩnh, Phạm Thanh Hòa lập tức đứng dậy đi vào buồng trong, ngồi xuống cạnh giường, dùng tay sờ trán xem hắn còn phát sốt hay không.
Dạ Kinh Đường tựa ở trên gối đầu, bởi vì da thịt không bị ngoại thương, cũng không cuốn băng vải, nhưng ngực và bụng đều là máu ứ đọng, sau khi bôi thuốc có tốt hơn một chút, sắc mặt thì vẫn có chút hư nhược.
Hôm nay kỳ thật Phạm Thanh Hòa cũng chạy tới nhìn cùng Tam Nương, nhưng quả thực Thiên Thủy Kiều cách Văn Đức Kiều có chút xa, chỉ xa xa thấy được hai cái bóng bay tới bay lui, chờ khi hai người chạy đến nơi, Dạ Kinh Đường đã bị nâng lên xe.
Hôm qua Dạ Kinh Đường còn êm đẹp ôm nàng đi ngủ còn sờ nãi nãi, chỉ đi ra ngoài một chút đã biến thành dạng này, quả thực Phạm Thanh Hòa có chút lo lắng, dù sao thì Dạ Kinh Đường vừa nằm nửa tháng, mới hoạt động không được mấy ngày đã lại nằm xuống, bị hành hạ như thế, người làm bằng sắt cũng chịu không được.
Phạm Thanh Hòa sờ trán, đang muốn nhẹ nhàng gọi một tiếng lại cảm giác bên chân truyền đến động tĩnh, tiếp theo dưới ngực đã bị đụng một cái.
Phạm Thanh Hòa thấy Dạ Kinh Đường tỉnh dậy, đáy mắt hiện lên sự kinh hỉ, nhưng ngay lúc đó nàng lại phát hiện hắn nâng tay trái lên lật một cái, đặt ở trên ngực nàng, còn nhéo nhéo.
Sau đó có khả năng phát hiện không đúng lập tức dừng lại động tác, lặng yên buông xuống, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
22
Phạm Thanh Hòa quả thực không ngờ tới, Dạ Kinh Đường bị thương thành dạng này, chuyện làm đầu tiên khi tỉnh lại lại là sờ cô nương, sờ thì cũng thôi đi, lại còn có thể nhận ra nàng là ai, lặng lẽ thu tay lại... Rút tay về thì ta không biết sao?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Phạm Thanh Hòa cũng không biết nói gì cho phải, nàng cũng không thể đánh Dạ Kinh Đường, yêu nữ lại ngồi ở phía sau, nàng hơi cắn răng, vẫn là coi như không sảy ra chuyện gì, nhẹ nhàng gọi: 'Dạ Kinh Đường?”
Khi Dạ Kinh Đường biết được kích thước, có chút giật mình tỉnh lại, trong lòng có chút xấu hổ.
Thấy Phạm di gọi hắn, mới chậm rãi mở mắt ra: ...
Âm thanh truyền ra, Tuyền Cơ chân nhân tựa ở gian ngoài lập tức xoay người đứng dậy, khoác áo choàng lên trên thân, nhấc rèm châu lên:
"Hắn tỉnh?"
Dạ Kinh Đường chậm rãi mở mắt, tâm mắt còn có chút mơ hồ, đầu tiên là thấy được hình dáng hai giai nhân, một gần một xa.
Hơi chớp mắt nhìn, cảnh tượng trước mắt mới hoàn toàn rõ ràng - hắn nằm trong phòng ngủ của mình, gương mặt Thủy nhi mang theo ba phần đỏ hồng, đứng ở cạnh màn cửa, Phạm Thanh Hòa thì ngồi ngay bên cạnh, trong mắt dường như có chút ánh trước, dường như còn có chút khác thường.
Dạ Kinh Đường cũng không tiện nói chuyện sờ soạng vô lễ vừa rồi, đưa mắt nhìn ra bên ngoài:
"Sao đã tối rồi? Ta ngủ đã bao lâu?"
"Từ ban ngày ngủ đến bây giờ."
Tuyên Cơ chân nhân thấy Dạ Kinh Đường không sao, lập tức đi vào trong nhà, ngồi xuống ghế nhỏ ở đầu giường, nói chuyện sau khi hắn ngủ mất:
"Hoa Linh cũng coi như một nhân vật có năng lực, Vương thái y vốn định chừa cho hắn một hơi thở, nhưng hắn chỉ phân sinh tử bất phân thắng bại, chỉ nhờ Vương thái y chôn hắn ở Hoa Liễu Kiều..."
Hoa Liễu Kiều ở vùng ngoại ô, cạnh đó có một nghĩa địa, chôn phần lớn là kỹ nữ cô độc ở thanh lâu không nhà không cửa, là một thư sinh nặng tình của tiên triều, dùng hết gia tài đặt mua làm nghĩa trang công cộng, tảng đá ở bên ngoài khắc một câu - ba thước đất bên cầu, chôn cất người đáng thương.
Dạ Kinh Đường nghe vậy thì nhíu mày:
"Hắn là kẻ điên sao?!
Tuyên Cơ chân nhân nói: "Hoa Linh có thiên phú cực kỳ cao, lòng dạ cũng kiêu ngạo, cầu là "Thiên hạ đệ nhất", biết ép không được ngươi, mới đến Vân An tử đấu cùng ngươi, kỳ thật cũng không tính là tên điên, chỉ là không chịu làm kẻ dưới thôi."